
ọi ba là chú, con muốn nhìn ba con phun huyết mà chết sao?" Hắn thật sự muốn hộc máu, một hơi chặn ngực, đau sốc hông mà .
Hung hăng trừng mắt mỗ nữ đang dương dương tự đắc đang hát dân gian.
Tiểu bảo tí ta tí tửng chạy vào, nhảy một cái, thân thể nho nhỏ nhào vào lòng Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nâng tay trong lòng, nhìn cục cưng trong ngực, hôn nhẹ mặt trắng nõn như trứng gà bóc của con, "Con ngoan, bắn súng luyện thế nào rồi?"
"Tiểu bảo luyện được tốt lắm, chú Lâm nói tiểu bảo là thiên tài, (*^__^*) hì hì. . . . . . !" Nói đến đây, tiểu bảo đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cười không khép miệng lại được.
"Ngày mai Chủ nhật, tiểu bảo có muốn ra ngoài chơi không? Ba ba dắt con đi công viên nhé?" Dụ dỗ trẻ nhỏ, việc trọng yếu là nhắc đến vấn đề nó quan tâm.
Quả nhiên, tiểu Bảo nhãn tình sáng lên, khuôn mặt nở hoa.
"Cám ơn ba, con yêu ba ba nhất!" lăn lộn trên giường vài cái, ồn ào đứng lên, hôn trên mặt Sở ba ba một cái.
"Ba cũng yêu con nhất!" Sở yêu tinh cũng vui vẻ, thừa dịp mẹ không để ý, đem tâm tiểu Bảo bắt được hoàn toàn. Bắt được con, mẹ của nó còn đi đâu được nữa?
Sở yêu nghiệt đã mất hết tinh lực đặt trên người tiểu Bảo, nên Bạch Tiểu Hoa bình yên vô sự thay đồ.
Hai người bình an vô sự trải qua một đêm, nhưng cũng là một đêm không nói chuyện. Có một số việc, càng nói càng phức tạp, đặc biệt chuyện quá khứ, càng làm cho lòng người rối rắm. Giải thích thì phiền toái hơn, nếu hắn lựa chọn trầm mặc, cô tự nhiên sẽ không có việc gì mà đụng vào.
Chuyện tình cảm, chỉ tổ làm khổ tâm trí.
Có một số việc mà, suy nghĩ nhiều đau đầu, nghĩ thông suốt thì đau lòng.
Chi bằng không nghĩ.
Thuận theo tự nhiên.
Cô còn có rất nhiều việc phải làm, tình yêu càng không phải ưu tiên hàng đầu.
Nhưng mà cố tình không chọc vào nó, càng sợ cái gì thì cái đó càng dễ xuất hiện. Cố gắng không quan tâm tới, nếu không sẽ mệt mỏi lắm.
Ngày tháng an nhàn khôg nhiều, có một nhóm phụ nữ có ngực không có não cứ thích đem cô làm tình địch, xem cô là tiểu tam ( kẻ thứ ba trong truyền thuyết ), còn lấy danh nghĩa đệ nhất phu nhân Thiên Long hội gào thét như bò rống, bắt cô lộ diện. Lưu Chấn Vĩ và Thiết Ưng đến Lý gia trị thương không có kết quả, nhưng ngược lại đến hội sở y dược mới của Thiên Long hội thì lại hết, tin tức này nhanh chóng truyền khắp thành phố A.
Ở thành phố A phần lớn là các đại gia tộc, muốn giấu họ là việc không có khả năng, hơn nữa căn bản Bạch Tiểu Hoa cũng không muốn giấu.
Danh tiếng càng lớn càng dễ kiếm tiền! Đây chính là đạo lí.
Nhưng mà, tuy rằng mọi người đều biết bọn họ đi trị thương nhưng không biết vì sao mà bị thương, chỉ biết là rất nghiêm trọng. May mắn lúc Lưu Chấn Vĩ và Thiết Ưng thương thế đều tốt thì tin tức mới truyền ra, cũng là do Sở Vân Hiên cố ý tung tin ra.
Kinh mạch của Lưu Chấn Vĩ đã được chữa trị tốt nên hắn cũng không lo lắng người khác biết được hắn từng bị đứt kinh mạch, mất hết tu vi.
Mà Thiết Ưng, sớm đã bị Bạch Tiểu Hoa đưa vào thiên Long hội, dĩ nhiên phụ thuộc vào Thiên Long hội, càng không có ý kiến gì. Ngược lại sau lần toàn thân bị phế kia, khiến cho hắn gặp phúc trong họa, không những thương thế được trị khỏi mà tu vi còn tăng lên. Vốn thực lực đang ở Huyền giai sơ kì, lại nhảy lên trung kì ngon ơ, mặc dù cách hậu kì một khoảng xa nhưng hắn cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Vậy nên hắn đối với Bạch Tiểu Hoa là ngàn ân vạn tạ, quyết tâm làm thủ hạ của cô. Xã hội này, người có sức mạnh mới có tư cách nói chuyện, Thiết Ưng tuy là quê mùa nhưng đối với thực lực là vô cùng cố chấp và cuồng nhiệt, chỉ mong muốn có thể nâng cao lên một bước nữa, vì vậy hắn hoàn toàn trông cậy vào Bạch Tiểu Hoa.
Cô gái này khiến hắn có cảm giác rất kì lạ.
Kế hoạch của Bạch Tiểu Hoa không có tiến hành. Có cái gọi là “người sợ nổi danh, heo sợ mập”, người xưa nói quả nhiên là luôn đúng.
Bạch Hổ bang theo đuôi Triệu gia, vậy Kim Ưng sẽ giúp Lưu gia.
Mà danh tiếng của Bạch Tiểu Hoa trong một đêm tăng vọt, nổi tiếng toàn thành phố A, trở thành người trẻ tuổi nổi bật nhất, đánh bại người ngồi vị trí thứ nhất, an ổn ngồi lên chiếc ghế đầu của bảng phong vân .
Ngắn ngủi trong vòng một tháng, hội sở y dược của Thiên Long hội vừa có được danh tiếng vừa kiếm được nhiều tiền.
Vì thế, Lý gia ngồi không yên.
Mỗi ngày đều nhìn thấy phòng bệnh trống trơn, Lý lão gia Lý Kim Thành sắc mặt xanh mét ngồi trong phòng họp, phía dưới ngồi theo thứ tự, con lớn nhất là Lý Minh, thứ hai là Lý Uyên, còn lại đều là các cháu trai cháu gái. Không chỉ có Lý lão gia sắc mặt khó coi mà tất cả mọi người trong phòng sắc mặt cũng như thế.
“Các người nói đi, sự việc này giải quyết như thế nào?” Lý Kim Thành nhìn đám con cháu ngồi ở đó, thản nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt sắc bén quét về phía bọn họ.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rốt cục con cả Lý Minh trong ánh mắt chờ đợi của mọi người cũng đứng lên.
“Ba, con thấy lần này Thiên Long hội cố ý cùng chúng ta đối nghịch, hơn nữa trước đó bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
Lý Kim Thành gật gật đầu, “Tiếp tục nói.”
Lý Minh thấy ba vẫn chưa phản đối ý kiến của mình t