Disneyland 1972 Love the old s
Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323764

Bình chọn: 8.00/10/376 lượt.

n cách xa Sở Vân Hiên một chút, hãy chú ý tới thân phận của mình, đừng khiến anh ấy rơi vào những tin tức có mối quan hệ bất chính, tốt nhất đừng gây thêm phiền phức cho anh ấy.” ( con này bị ATSM =)) )

Thực ra một tuần trước Vương Lam Nhân mới từ nước ngoài du học về, cho nên rất nhiều việc cô ta biết được cũng chỉ là tin vỉa hè. Mà chuyện của Bạch Tiểu Hoa và Sở Vân Hiên lại là chuyện riêng tư, trong Thiên Long hội tuy có một số người biết nhưng cũng không tùy tiện truyền ra ngoài.

Vì thế, trong tổng bộ Thiên Long hội, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mọi người đều biết Bạch Tiểu Hoa là bà chủ, nhưng bên ngoài lại không một người nào biết, trừ bỏ Diệp Đan Phương.

Nhưng hiện tại, Diệp Đan Phương lại lựa chọn im lặng, đem mọi chuyện giấu kín, vẫn không nói ra ngoài.

Bạch Tiểu Hoa cười khẽ, Diệp Đan Phương này, đúng là một cô gái thông minh, có ý tứ!

“Thật có lỗi, cô Vương nói gì thật sự tôi nghe có chút không hiểu, Sở Vân Hiên và tôi là quan hệ hợp tác, muốn tôi và anh ta cách xa một chút là điều không thể. Theo cô nói thì Vương gia nhà cô cũng là quan hệ hợp tác với Sở Vân Hiên, vậy… cô có thể làm mẫu cho tôi xem.”

Vẫn là câu nói kia, cô cái gì cũng không sợ, chỉ sợ người khác uy hiếp mình.

Vương Lam Nhân nghe ra trong lời nói một chút thuốc súng, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa.

Vốn tưởng rằng đem Vương gia ra là có thể dọa được cô ta. Dù sao cô ta cũng kinh doanh hội sở y dược, cho nên cũng không muốn hạ độc thủ với cô ta, chỉ hi vọng cô ta có thể thức thời một chút. Nhưng không nghĩ tới, cô gái này nhìn thấy mình không những không khẩn trương, ngược lại còn bình tĩnh tự nhiên, cuối cùng còn chiếm thế thượng phong.

Từ nhỏ bản thân đã là công chúa được mọi người vây quanh chiều chuộng, Vương Lam Nhân làm sao có thể chịu được người ta không ngó ngàng gì đến mình, huống chi đối tượng lại là Sở Vân Hiên, người mà cô đã thích ngay từ nhỏ.

“Nếu cô Vương sáng sớm chạy đến đây là để nói những lời này thì tôi không rảnh để tiếp nữa, tôi không giống như cô, tôi rất bận.” Dứt lời, Bạch Tiểu Hoa thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, đứng lên xoay ngưới rời khỏi. Đi được mấy bước thì đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Vương Lam Nhân cười quyến rũ…

“Đã quên nói cho cô biết, người bị quấy rầy không phải là Sở Vân Hiên của cô, mà chính là tôi!”

Vương Lam Nhân nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Tiểu Hoa, khuôn mặt tươi cười tràn đầy thần sắc tối tăm. Do dự trong chốc lát, tìm Sở Bồi Lâm và Sở Thiểu Hoa thì không ai quan tâm tới mình, hỏi thăm Sở Vân Hiên khi nào mới đến thì cũng không ai nói cho cô biết. Tự cảm thấy không thú vị, cuối cùng mang theo một bụng ủy khuất và phẫn nộ, sắc mặt xanh mét rời khỏi. Bạch Tiểu Hoa biết, chuyện mình đột nhiên kiếm được tiền sẽ khiến người khác đố kỵ. Trước đừng nói người ngoài, ngay cả người nhà mình cũng đã bắt đầu rục rịch.

Vương gia đặc biệt phái Vương Lam Nhân tới chính là tìm hiểu thực hư chuyện này.

Dù sao bọn họ cũng chưa rõ thái độ của Sở Vân Hiên đối với mình, nói cho cùng, họ vẫn là e ngại Sở Vân Hiên. Tuy rằng rất tức giận nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đây cũng không phải là đầu mối tốt.

Cô luôn ghét nhất là gặp phải mấy chuyện phiền phức. Vì sao cô chỉ đơn giản muốn làm chút chuyện thôi mà lại khó khăn như vậy?

Khó có được một buổi chiều xuân nắng, tâm tình của cô có chút u sầu.

Thờ ơ ngồi làm thuốc bột, bỗng nhói một cái, đầu ngón tay cô bị kim đâm phải.

“Á…” Chết tiệt, lại có thể tự đâm vào tay mình.

Máu chảy, ngón trỏ cũng sưng lên.

Ngọc Đường Xuân một bên lười biếng phơi nắng chợt nghe được tiếng kêu của cô, liền đi đến bên cạnh. Hắn không chút suy nghĩ nắm lấy tay cô, há miệng ngậm lấy ngón trỏ bị thương.

“Đừng nhúc nhích, lập tức hết đau ngay.” Ngọc Đường Xuân nhanh nhẹn xử lý miệng vết thương, chờ khi máu ngừng chảy mới lấy băng cá nhân băng lại giúp cô.

“Cảm ơn anh, tiểu Xuân.” Tay cô lẳng lặng nằm trong bàn tay hắn, bàn tay to lớn nóng hổi, đem tay nhỏ bé của cô bao kín, thật sự vô cùng ấm áp.

Tay cô vốn lạnh như băng, giống như không hề có nhiệt độ, cho dù là mùa hè cũng vậy.

Nhận thấy được không khí không được tự nhiên, cô mạnh mẽ rút tay lại, xấu hổ nói cảm ơn.

Ngọc Đường Xuân cười nhạt, con ngươi bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì. Chỉ là nhếch nhếch khóe miệng, thản nhiên nói “Đồ ngốc, nghĩ cái gì mà ngồi ngẩn người vậy, việc đơn giản như thế cũng đổ máu được.”

Bạch Tiểu Hoa tránh ánh mắt của hắn, làm tiếp công việc đang dở, cúi đầu bất mãn nói “Anh mới là đồ ngốc.”

Ngọc Đường Xuân ha hả cười khẽ, lần thứ hai trở lại vị trí ban đầu của mình, tựa vào ghế sa lon cầm quyển tạp chí lên.

Bạch Tiểu Hoa nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi “Tiểu Xuân, tôi vẫn rất thắc mắc. Cậu cùng Sở Vân Hiên đã biết nhau từ sớm sao?” Cô cũng không quên lúc trước là nhờ ai ban tặng mới bị bắt đến Thiên Long Hội.

Giống như biết cô muốn hỏi gì, Ngọc Đường Xuân hơi hơi gật đầu một cái, giọng điệu bình thản nói “ Ừ, biết, nhưng không quen. Lần trước lão gia nhà tôi phân phó tôi đến Thiên Long