
này lúc nào cũng một bộ dáng nhạt như nước, mặc dù đau đớn nhưng vẫn sẽ ẩn nhẫn, thật là làm cho người khác đắng lòng mà.
Đột nhiên cô nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia.
Cúi đầu nhìn xuống tay mình, một cái tát vừa rồi kia, đầu ngón tay vẫn lại còn dư âm.
Ánh mắt bi thương ủy khuất của hắn nhìn mình.
Sực nhớ ra, hắn cũng bị thương, không biết tại sao, trong lòng như là bị nghẹn một búng khí, buồn bực khó chịu.
Tâm tình của cô đều viết hết lên mặt, Ngọc Đường Xuân làm sao không biết chứ?
Từ sâu trong đáy lòng anh thở dài một tiếng, cầm lấy hộp thuốc mỡ trong tay cô, thản nhiên nói. “Anh cảm thấy cũng đỡ rồi, em đi xem Sở Vân Hiên một chút đi.” Vừa mới uống thuốc, hiện tại cần nghỉ ngơi, tội gì phải làm cô khó xử.
Bị anh nói trúng tâm sự, Tiểu Hoa xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại như cũ kiên trì, lắc đầu nói, “Anh ta da dày thịt béo, một chút thương thế này không hại chết anh ta được đâu.”
Dứt lời, cầm lấy thuốc mỡ, định tiếp tục giúp anh xoa lên vết thương.
Ngọc Đường Xuân cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn lạnh lẽo của cô, cánh môi tái nhợt nhếch lên một độ cong xinh đẹp, “Tin anh đi, thương thế của anh ta không nhẹ hơn anh đâu, anh đã uống thuốc rồi, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi là được, em ở đây cũng vô dụng.”
Thân thể của người luyện võ mạnh hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, chỉ cần điều trị nội thương, thì việc khôi phục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Đi đi, đừng làm bản thân mình hối hận.” Anh thản nhiên nói.
Bạch Tiểu Hoa nhìn anh, vẫn có chút do dự.
“Phu nhân, lão đại thực sự bị thương rất nghiêm trọng, máu chảy không ngừng, đã muốn ngất đi rồi.” Sở Thiểu Hoa vốn đang đứng yên lặng ngoài cửa, rốt cục không nhịn được mở miệng nói, cho dù rất sốt ruột nhưng vẫn không dám tùy tiện đi vào.
Đàn em ưu tú như vậy, Sở Vân Hiên biết đi đâu tìm được nữa chứ.
Ngọc Đường Xuân vuốt tóc Bạch Tiểu Hoa, dịu dàng nói, “Đi đi.”
Bạch Tiểu Hoa cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, giúp anh đắp chăn, dặn dò anh nghỉ ngơi sớm rồi rồi đứng dậy rời đi.
Sở Thiểu Hoa đợi sau khi Bạch Tiểu Hoa rời khỏi phòng Ngọc Đường Xuân mới lắc mình xuất hiện ở trước cửa, nhìn người trên giường, thần sắc tuy có bệnh nhưng lại thanh dật thoát tục, mở miệng nói, “Ngọc Đường Xuân, ít nhất theo tôi thấy, anh không phải là loại người giống như bên ngoài đồn đại là vô tình, tôi thay lão đại cảm ơn anh.”
Ngọc Đường Xuân khe khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi mắt lại, khoát khoát tay.
Sở Thiểu Hoa nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại thế giới của riêng anh, một mảnh cô đơn.
Sinh không đúng lúc.
Nếu anh sinh ra trễ hai mươi năm, hoặc là cô sinh sớm hai mươi năm, có lẽ sẽ không gặp phải cảnh ngộ như thế này.
Ông trời cố tình để cô xuất hiện vào giữa cuộc đời của anh, và rồi khiến anh yêu cô.
Tâm có vướng bận, lúc ra đi, làm sao anh có thể buông tay đây!
( Diễm : mặc dù rất yêu bé Hiên nhưng hết ngược mnr T>T ) Đến tổng bộ của Thiên Long hội, Sở Thiểu Hoa hơi hơi gật đầu. “Phu nhân, chủ nhân ở bên trong. Tôi lui xuống trước.”
Bạch Tiểu Hoa gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.
Trong nháy mắt, bóng dáng cao ngất của Sở Thiểu Hoa biến mất trong đêm đen.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không có bật đèn, tối đen một mảnh.
Ngửi thấy mùi máu tươi bên trong, cô nhíu mày, không hài lòng bĩu môi, bật đèn lên.
Nam nhân trên giường như đang bị bệnh. Mồ hôi phủ đầy trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, môi trắng bệch dọa người, tóc dính sát hai má, lông mày đẹp đẽ nhíu chặt lại, thể hiện rõ chủ nhân giờ phút này khó chịu đau đớn đến cỡ nào.
Bạch Tiểu Hoa bước nhanh tới, tay đặt trên trán hắn –
Nóng quá!
Xem ra là do bị thương không nhẹ, dẫn tới sốt cao không hạ.
“Vân Hiên, tỉnh tỉnh, có nghe tôi nói không?” Cô nhẹ nhàng lay lay hai vai hắn, ý muốn giúp hắn tỉnh táo lại. Hắn hiện tại nội thương rất nặng, chân khí trong cơ thể rối loạn, nếu không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ gặp phiền phức lớn.
“Hự…” Sở Vân Hiên muốn mở mắt ra, nhưng thân thể không nghe theo lời hắn. Thanh âm dịu dàng của Tiểu Hoa rõ ràng ngay bên tai, nhưng mình lại không tài nào nhìn thấy cô ấy. Hắn nôn nóng muốn chết.
Càng sốt ruột, lại càng bắt buộc chính mình, càng bắt buộc, chân khí trong cơ thể càng hỗn loạn.
“Phụttttttt“ Lại một ngụm máu phun ra. Khuôn mặt tái nhợt của hắn khiến cô kinh hãi.
“Đừng nhúc nhích, Sở Vân Hiên, anh đừng nóng vội, tôi ở ngay đây, anh đừng làm khổ mình, ngoan nào!” Nhìn hắn miệng dính đầy máu, trong lòng Bạch tiểu Hoa vô cùng căng thẳng. Cô vội cầm tay trấn an tinh thần của hắn.
Sở Vân Hiên quả nhiên yên tĩnh trở lại, hơi thở cũng vững vàng hơn không ít.
Chính hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị thương nặng như vậy.
Ngọc Đường Xuân bởi vì Tiểu Hoa, sớm đã kiềm chế được nội thương lan rộng. Huống chi Tiểu Hoa luôn luôn bên cạnh chăm sóc hắn, gần như một chút cũng không rời. Tuy rằng cô không giúp hắn trị liệu nội thương, nhưng trong lòng Ngọc Đường Xuân thật sự rất thỏa mãn. Cảm xúc là thứ rất quan trọng, có thể quyết định sống chết của một người.
Sở Vân Hiên thì khác. Vốn là do lửa giận đánh