
hắc lấy cái đầu nhỏ, dùng sức kéo hài tử từ trong cơ thể Hàn Lăng ra.
“Kéo đi!” Vi Phong hô to.
Cung nữ tay chân luống cuống cùng vào kéo.
Hài tử vừa ra, hắn liền cắt cuống rốn, ôm lấy hài tử, căn cứ lời của Hoàng thượng trước đó, hắn liền phát vào sau lưng hài tử. Động tác vô cùng liền mạch lưu loát.
Rốt cục một tiếng khóc to truyền ra khắp tẩm cung.
Vi Phong ôm lấy hài tử đi tới trước mặt Hàn Lăng, “Tinh Tinh, nàng nhìn xem, rốt cục sinh rồi! Nàng đã cho trẫm một hoàng tử!”
Ý thức Hàn Lăng tạm thời trở về, nàng cố hết sức mở mắt, nhìn em bé, mỉm cười, lại nhìn Vi Phong, cuối cùng nhắm mắt, lại rơi vào hôn mê bất tỉnh! Nhìn nhân nhi nhỏ bé trong lòng, khuôn mặt thanh lệ của Hàn Lăng tràn đầy tình yêu mẫu tính, cả người tản ra một mị lực khó tả.
Ký ức của ngày sinh nở đó hãy còn mới mẻ.
Nàng chết đi sống lại, liều mạng, không ngại hy sinh thân mình, cuối cùng sinh ra hắn. Mà bản thân ước chừng cũng ngủ mất một ngày một đêm.
Lúc mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xíu nhăn nheo đó, nàng kích động chảy nước mắt.
Vi Phong nói tiểu bảo bảo rất xấu, nhưng nàng thấy cục cưng rất dễ thương, con người khi sinh ra đều nhăn nheo như vậy.
Nàng tin chắc rằng với gen của nàng và Vi Phong kết hợp, cục cưng sau này nhất định sẽ là một mỹ nam tử.
Do lần trước bị tấn công ở Vân Tiêu đảo, sau đó lúc sinh, Vi Phong vì nắm mạnh quá nên thân thể cục cưng hơi gầy yếu, nhờ có sự trợ giúp, chăm sóc của đông đảo thái y và các bà đỡ giàu kinh nghiệm, cục cưng cuối cùng cũng bình an, tạm thời không có gì bất thường.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không thể tin được bản thân lại làm mẹ sớm như vậy. Hai mươi ba tuổi, ở cổ đại có lẽ là muộn. Nhưng tại thế kỷ hai mươi mốt như thế vẫn còn quá trẻ!
Trước kia mẹ nàng thường xuyên nói với nàng, nuôi con trăm ngày thì phải chín mươi chín ngày lo lắng. Mỗi lần nghe nàng đều cười mà không nghĩ gì.
Hôm nay mới chính thức cảm nhận được cảm giác làm mẹ, cảm nhận được ý nghĩa câu nói kia của mẹ nàng.
Mỗi khi ôm cục cưng trong lòng, nhìn hắn bú, nhìn hắn an tĩnh ngủ, một loại hạnh phúc khó có thể hình dung lan tỏa trong nàng, làm nàng không nhịn được mà hôn tới tấp lên mặt hắn, chơi đùa với những ngón tay nhỏ xíu của hắn.
Để có sữa tốt nhất cho cục cưng, nàng nghe theo mọi hướng dẫn của thái y, không ngại khó, không ngại khổ, cho dù buồn nôn cũng bắt buộc bản thân phải uống những bát thuốc bổ này.
“Cục cưng, ngươi chính là mụ mụ quên mình đổi lấy, cho nên ngươi phải luôn nghe lời mụ mụ nha.” Nhìn đôi mắt to trong sáng của hắn, Hàn Lăng thỏa mãn cười.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Vi Phong đi đến.
“Người này, suốt ngày chiếm cứ người của trẫm!” Hắn vừa bỏ ngoại bào, vừa đi tới bên giường.
Hàn Lăng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
“Có mệt không?” bàn tay Vi Phong đặt lên vai nàng, bắt đầu xoa nắn. Hắn đã hỏi thái y, nữ nhân vì phải cho con bú lâu nên sẽ sinh ra đau lưng, vì thế mỗi đêm hắn đều nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành chính sự để trở về xoa bóp cho nàng.
“Không mệt!”
“Trẫm biết là nàng cố chịu đựng! Kỳ thật trong cung có rất nhiều cung nô, nàng nên bảo họ chăm sóc cho Lạc nhi.”
Vi Lạc là tên Vi Phong tự mình ban cho cục cưng.
Hàn Lăng cười không nói. Đúng vậy, chăm sóc trẻ sơ sinh đúng là rất mệt, nàng cũng từng nhiều lần nghĩ đưa cục cưng cho bà vú, nhưng cuối cùng nàng lại nhị xuống.
Bởi vì mụ mụ đã từng nói với nàng, hài tử nhất định phải tự mình dưỡng, nếu không khi trưởng thành sẽ không gần gũi với mẫu thân.
“Tinh Tinh, nàng thấy Lạc nhi lớn lên sẽ giống ai?” Vi Phong ngừng tay, mắt nhìn xuống nhi tử trong lòng Hàn Lăng.
Đôi con ngươi đen của hắn ngoài vẻ sủng nịnh thương yêu còn mang thêm mấy phần áy náy.
Ngày đó lúc Hàn Lăng hôn mê, hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng kinh hoảng, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là không thể mất đi Hàn Lăng. Bởi vậy, hắn không thể suy nghĩ nhiều hơn, liền kéo hài tử ra.
Việc này hắn không dám nói cho Hàn Lăng biết, bởi vì lựa chọn của Hàn Lăng là “bỏ lớn giữ nhỏ”, vạn nhất nàng mà biết bản thân tự tiện quyết định “bỏ nhỏ giữ lớn” thì đừng có hòng mơ tưởng nàng nhìn mặt mình nữa…
Hàn Lăng tỉ mỉ quan sát hài tử, sau một tháng, ngũ quan của cục cưng bắt đầu rõ ràng, nàng cảm giác được, trừ ánh mắt ra, còn tất cả các đặc điểm khác đều di truyền từ Vi Phong.
Vi Phong sung sướng nói: “Thiên đình ôm trọn, mày kiếm anh tuấn, mũi nhỏ lại cao và thẳng, môi hơi mỏng nhưng nhìn rất đẹp. Lạc nhi sau khi lớn lên nhất định sẽ rất giống trẫm, về vẻ tuấn mỹ e rằng khó có ai có thể so sánh.”
Phụt! Hàn Lăng bật cười to. Nam nhân này cũng tự kỷ quá đi! Tuy nhiên cũng phải nói rằng hắn có chung nhận định với bản thân!
“Tinh Tinh, cám ơn nàng!” Ngữ điệu nhẹ nhàng thốt ra, Vi Phong ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Lăng, chân thành nhìn chăm chú vào nàng.
Hàn Lăng bị ngọn lửa nóng bỏng trong mắt Vi Phong làm cho bối rối, vội vàng cúi đầu nhìn về phía cục cưng.
Vừa lúc này, cục cưng ngủ thiếp đi.
Tầm mắt Vi Phong cũng rời đi theo nàng, thấy nhi tử đang ngủ say liền đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt lên giường,