Old school Swatch Watches
Một Đêm Ân Sủng

Một Đêm Ân Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324394

Bình chọn: 10.00/10/439 lượt.

mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế dựa lớn làm từ gỗ đàn hương thượng đẳng.

Da thịt như tuyết, mắt hạnh má đào, khóe mắt dù có vài vết nhăn nhỏ cũng không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của nàng. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi thành một lọn, trên cắm thoa kỷ chi ngọc bích.

Trang phục sắc đỏ, váy màu đồng, áo khoác tím chỉ bạc điểm những hoa văn nhỏ li ti, viền theo cổ áo và đai lưng là những viên Bắc Hải trân châu lóng lánh sáng trong, hạt châu tuyết trắng mượt mà điểm xuyết trên mặt gấm đỏ thẫm làm vẻ phú quý hoa lệ tăng thêm một phần.

“Di nương!” Vi Phong từ ngự thư phòng ra tới đại điện, kích động đi tới trước mặt phu nhân.

Phu nhân lập tức đứng lên hướng Vi Phong khom người chào thân, “Hoàng thượng vạn phúc! Di nương hôm nay mạo muội đến, nếu có chỗ quấy rầy mong hoàng thượng thứ lỗi.”

“Di nương không cần đa lễ, cũng đừng khách khí như vậy. Trẫm vừa vặn bàn xong chính sự, sao gọi là quấy rầy?” Vi Phong vội vàng đỡ nàng lên, khóe miệng mỉm cười, “Di nương, lần này đi Giang Nam khí sắc người đã tốt lên nhiều.”

“Tất cả là nhờ phúc của hoàng thượng!” phu nhân ngẩng mặt nhìn Vi Phong, “Nghe Vân nhi nói người hôm trước lặn xuống hồ cứu người khiến cho cả người ướt đẫm. Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, cần phải bảo trọng.”

“Đa tạ di nương quan tâm, trẫm không có việc gì .”

“Ân!” phu nhân vui vẻ cười một tiếng, tiếp tục nhìn Vi Phong, muốn nói lại thôi.

“Di nương sao vậy? Có chuyện gì hãy nói thẳng, đừng ngại.”

Phu nhân trầm ngâm một hồi, thở dài nói: “Hoàng thượng, nghe nói người lần này xả thân cứu giúp chính là một tiểu cung nữ?”

Vi phong gật đầu.

“Hoàng thượng, ngài là nhất quốc chi quân, gánh vác trách nhiệm chăm lo cuộc sống yên ổn hạnh phúc cho dân chúng, không nói đến kẻ rơi xuống nước là một cung nữ thân phận thấp kém, cho dù là hậu cung phi tần, hoàng thượng cũng không nên lấy thân mạo hiểm.”

“Di nương dạy bảo rất đúng, sau này trẫm sẽ chú ý!” Vi Phong trịnh trọng hứa hẹn.

Nguyên lai vị phu nhân này chính là di nương của Vi Phong – Lý Ánh Hà – vợ của Lễ Bộ Thượng Thư Trương Chấn Hoán, cũng là mẫu thân của Vân phi. Lúc Vi Phong lên năm tuổi, mẹ đẻ mất tích phải dựa vào Lý Ánh Hà chiếu cố, cho nên Vi Phong luôn đối đãi Lý Ánh Hà như mẹ đẻ, sau khi đăng cơ tự nhiên đáp ứng nàng tiếp nhận nữ nhi của nàng – Trương Thiểu Vân – tiến cung, phong làm một trong tứ phi, ban cho thịnh sủng cùng vinh quang.

“Di nương, người còn chưa dùng cơm trưa, không bằng lưu lại đây dùng cơm với trẫm? Trẫm muốn biết lần này di nương ngoại du có thu hoạch gì.”

“Đa tạ hoàng thượng, vậy di nương cung kính không bằng tuân mệnh. Ách, hoàng thượng, Vân nhi cũng muốn nghe, không bằng gọi nàng đến đây cùng nhau dùng bữa?”

Vi Phong vừa nghe, sắc mặt thay đổi, nhìn thật lâu ánh mắt chờ mong của Lý Ánh Hà, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.

Lý ánh hà lộ ra một nụ cười vui mừng, lại lần nữa hướng Vi phong khom người nói cảm ơn. Trải qua “sự kiện” rơi xuống nước kia, Vi Phong không tuyên bố hoặc biểu hiện trước các phi tần bất cứ thái độ gì nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, không ai dám công khai trừng phạt Hàn Lăng nữa, chỉ làm khó dễ nàng trong các phương diện khác để phát tiết tức giận trong lòng.

Thí dụ như trên phương diện thiết kế trang phục, bất luận Hàn Lăng vẽ cái gì, các nàng đều nói không hài lòng, có khi còn nhân cơ hội để nhục mạ, trào phúng Hàn Lăng; còn như Vân phi và Thục phi càng ỷ thế hiếp người, mỗi lần đều cho Hàn Lăng một bạt tai.

Hàn Lăng một mực yên lặng chịu đựng, đối với những lời vũ nhục nàng cho vào tai trái cho ra tai phải; đố với vũ lực, nàng tập mãi thành quen, có lọ thuốc lần trước Vương Cảnh Thương cho, những vết sưng đỏ trên mặt rất nhanh khỏi. Bởi vậy, mấy ngày nay trừ có hơi bận rộn phiền lòng một chút thì cũng an toàn vượt qua.

“Cốc thu!”

Cốc Thu đang cúi đầu bước đi nghe thấy thì giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Lăng thì tâm tình mới bình tĩnh lại một chút.

“Ngươi làm sao vậy? Sao lại mang bộ dáng ‘có tật giật mình’ như thế?” Hàn Lăng chăm chú nhìn không chớp mắt, trêu ghẹo hỏi: “Trộm đồ hả?”

“Hư! Ngươi nói bậy, người khác mà nghe được lại tưởng rằng ta ăn trộm thật.” Cốc Thu kinh hãi nói.

“Ai nha, không phải đùa, cây ngay không sợ chết đứng, ngươi sao lại sợ hãi như vậy? Thật là!” Hàn Lăng nghiêng đầu tiếp tục đánh giá nàng, khi thì cau mày, lúc lại lắc đầu, “Bộ dạng ngươi thế này không giống như là trộm, ngược lại giống như…”

“Giống như cái gì?”

Hàn Lăng cười thần bí, chế nhạo: “Ngươi mặt nhược hoa đào, đường làm quan rộng mở, đúng ‘tháng mười rau cải’ trăm phần trăm!”

“Tháng mười rau cải? Đó là gì?”

“Đó là… ngươi mau thành thật khai ra, có phải ngươi đã để ý đến ai, đúng không?”

“A? Làm sao ngươi biết?” Cốc Thu ánh mắt khó tin hỏi.

“Đó chính là… Nói mau, hắn là ai vậy?”

“Hắn… Hắn… Hắn là…”

“Cho ngươi vài giây, nếu còn không nói, tình nghĩa tỷ muội giữa chúng ta sẽ như sợi chỉ này – chấm dứt!” Hàn Lăng dùng sức lôi kéo, chuẩn bị xé đứt sợi chỉ đỏ.

“Ta nói!” Cốc thu vội vàng ngăn cản nàng, “Phải.. Là Tiễn thị vệ.”

“Tiễn thị vệ? Là người có kh