
lên Ngũ Y Y đi thẳng tới phòng bếp, "Đều đã qua rồi, bây giờ em chính là hạnh phúc của anh. Đói không, muốn ăn gì?"
Ngũ Y Y tức xạm mặt lại, "Không cần ngọt ngào như vậy chứ? Nghe em nói
này, chú ý thân phận của anh một chút, anh là thủ lĩnh hắc bang, có thủ
lĩnh hắc bang nào lại sến như anh vậy không?"
Hoắc Phi Đoạt hạ mặt xuống Ngũ Y Y, "Dù có người hung ác hơn nữa cũng
đều có một vườn hoa nhỏ của riêng mình, có một người phụ nữ mà hắn thích nhất, tất nhiên cũng có sự dịu dàng tình cảm như vậy. Chỉ có điều,
những thứ này, người khác có mơ cũng không nhìn thấy được, chỉ một người được hưởng thụ thôi."
Ngũ Y Y lè lưỡi: "Eo ơi, đúng là buồn nôn, cái gì mà hưởng thụ, đau khổ thì đúng hơn!"
A Trung áp giải Phúc Hi và Thạch Ưng ra ngoài, đến thẳng sân bay.
A Trung đưa hộ chiếu và vé máy bay cho Thạch Ưng, dặn dò, "Lão đại của
chúng tôi vốn muốn đưa Phúc Hi đến chỗ "bốn mùa đều xuân", nhưng niệm
tình anh em mới không làm như vậy. Hai người nên biết đủ đi, bắt đầu từ
hôm nay, hai người chỉ có thể ở Anh, cả đời cũng không thể bước chân ra
khỏi đó! Cuối cùng, tôi thay mặt bản thân chúc hai người hạnh phúc. Tạm
biệt."
Thạch Ưng gật đầu nhận lấy, ôm Phúc Hi lên máy bay.
Phúc Hi khóc, vẫn lắc đầu, nhìn về phía đại sảnh trong nước.
Ngũ Y Y ngồi ở bàn đọc báo, "A! Giải trừ hôn ước thật à?" Trang đầu của
tờ báo, nơi rõ ràng nhất lại là tin tức về buổi họp báo của Tiêu Lạc,
chính thức giải trừ hôn ước với Ngũ Nhân Ái.
"Phi Đoạt! Phi Đoạt! Anh mau đến xem đi, Tiêu Lạc giải trừ hôn ước với
Ngũ đại rồi!" Ngũ Y Y đến giầy cũng không thèm đi, chạy từ trong vườn
hoa đến bên bàn trà, chỗ Hoắc Phi Đoạt đang làm việc kêu lên.
Hoắc Phi Đoạt giữ số liệu, gương mắt, liếc Ngũ Y Y một cái, lành lạnh
nói, "Thế nào? Người khác giải trừ hôn ước, em kích động cái gì thế?"
"Em..." Ngũ Y Y mắc nghẹn, "Em đâu có kích động?"
"Còn không kích động? Chạy chân không tới kìa." Hoắc Phi Đoạt liếc đôi
chân trần trắng như tuyết của Ngũ Y Y một cái. Ngũ Y Y lập tức co quắp
chân trái áp chân phải, chân phải cọ chân trái.
"Chỉ là khi thấy cái tin tức này thì hơi khiếp sợ thôi, không phải kích
động. Này, em kích động thì sao? Nhà em xảy ra chuyện, chẳng lẽ không
thể kích động à?"
"Em thế kia mà kích động sao? Em rõ ràng chính là động cơ không trong sáng!"
"Gì? Động cơ không trong sáng? Em có thể có động cơ gì không trong sáng?"
Hoắc Phi Đoạt khẽ hừ mũi, "Hừ không phải em muốn nối lại duyên với Tiêu Lạc à?"
Ngũ Y Y sửng sốt một chút, lập tức nghiêng trước ngửa sau mà cười, "Ha
ha ha ha! Hoắc Phi Đoạt! Bộ dạng anh ghen thật sự rất đáng yêu!"
Hoắc Phi Đoạt tối mặt, "Ai thèm ghen!"
"Thôi đi, còn không thừa nhận! Anh rõ ràng đang ghen!"
"Không có!" Hoắc Phi Đoạt nhăn mặt. Ngũ Y Y bước qua, ngồi trên đùi Hoắc Phi Đoạt, ôm cổ anh, nghiêm túc
nhìn vào mắt anh, “Đề em xem nào, còn nói không ghen, nó hiện hết trên
cái mặt này rồi nè.”
Hoắc Phi Đoạt bị chọc khẽ cười, một tay ôm hông Ngũ Y Y, một tay nhéo mông cô, “Tư thế này thế nào? Chúng ta thử một chút nhé?”
Ngũ Y Y ngẩn ra, sau khi hiểu được liền đánh lên người Hoắc Phi Đoạt,
“Anh đúng là đại sắc quỷ, ngoài chuyện này, anh còn có thể nghĩ đến
chuyện gì khác không!”
“Nếu em không đồng ý, vậy anh sẽ đi tìm một người mẫu đề tìm người thử tư thế này vậy, …”
“Anh dám! Em đánh chết anh! Nếu đề em biết anh ăn vụng, em sẽ cắt tiểu quỹ hư hỏng của anh!”
Hai người vừa lại vừa liếc mắt đưa tình. A Trung ở phía xa nhìn thấy liền nổi da gà.
Tiếng chuông điện thoại di động của Ngũ Y Y vang lên, hai bàn tay to của Hoắc Phi Đoạt đang trêu đùa tiểu mật hoa của cô, Ngũ Y Y vửa thở hổn
hển, vừa cười vừa giận trách, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền vội vàng kéo tay Hoắc Phi Đoạt xuống, ra hiệu cho anh, cầm điện thoại lên
nhìn rồi nghe, “ Giang Đình à…”
“Y Y, xảy ra chuyện rồi! Nhà cậu xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Gì cơ! Xảy ra chuyện lớn gì!”
“Ngũ Nhân Ái tự sát!”
“Cái gì! Tự sát?” Sắc mặt Ngũ Y Y khẽ biến.
“Ngũ Nhân Ái vì chuyện Tiểu Lạc giải trừ hôn ước với mình mà lén uống
rất nhiều thuốc ngủ, bây giờ mới phát hiện ra, vừa chở đi bệnh viện cấp
cứu! Ngũ Nhân Tâm gọi điện cho mình, nói là tình hình rất không ổn…”
“Ở đâu, bệnh viện nào? Cô ta, tại sao lại ngu như vậy, tại sao lại muốn tự sát chứ?” Ngũ Y Y bị dọa sợ đến run rẩy.
“Bệnh viện trung tâm! Mình đang tới đó rồi! Cậu cũng mau đến đây đi!”
“Được! Được! Mình đến ngay!” Cúp điện thoại xong, sắc mặt Ngũ Y Y rất đáng sợ.
“Sao vậy?” Hoắc Phi Đoạt trầm ổn hỏi.
“Ngũ, Ngũ đại tự sát rồi… Uống rất nhiều thuốc ngủ, phát hiện trễ….” Ngũ Y Y nói lắp, nước mắt không nhịn được rớt xuống nghẹn ngào, “Ngũ đại
này bình thường nhìn rất thông minh mà, tại sao lại trở nên như vậy chứ? Đúng là đồ ngốc, vì một người đàn ông mà không muốn sống, con nhóc
này…. Hu hu hu…” Bình thường hay gây gỗ nhưng dù sao Ngũ Nhân Ái cũng là chị cô! Quan hệ huyết thống là không thể giũ bỏ được!
“Đi thôi! Chúng ta phải đến bệnh viện ngay! Anh đi cùng em!”
“Ừ, ừ……” Ngũ Y Y lau nước mắt gật đầu.
Hoắc Phi Đoạt ngồi xỏm xuống, lau chân cho rồi đi