
a. Đó là cô dụng tâm mà chuẩn bị, một buổi thịnh yến của nhân sinh mà lòng tràn đầy chờ mong.
Cất di động, cô bước chậm đến trạm xe bus, bắt gặp một đôi tình lữ dắt tay nhau đi tới, nói nói cười cười.
Cô cười nhìn, không tự giác hâm mộ sự hạnh phúc của cô gái kia…
Bầu trời đột nhiên đổ mưa, giọt mưa rơi trên mặt cô.
Cô ngửa đầu nhìn, lại bị ánh mặt trời sáng chói làm đau mắt. Sờ sờ đôi má, thì ra đó là nước mắt của cô, không phải mưa.
Cô khóc… chung quy vẫn vô dụng mà khóc…
Ngực một trận ý đau đột kích, cô mới phát hiện ra bản thân không phải kiên cường, mà chính là cậy mạnh. Tâm không phải không đau, mà là rất đau, đau đến nổi tạm thời tê liệt, mất cảm giác, nên chắc là tuyến lệ mới trễ một bước mới thu được tin tức.
“Hu…” Cô cắn môi, muốn ngăn chặn nước mắt chảy ra nhưng nước mắt một chút cũng không nghe lời cứ liều mạng chảy xuống.
Hóa ra tập luyện nhiều nữa cũng không chống lại được đau lòng chân thật, hy vọng nhiều nữa cũng thay đổi không được sự thật tàn nhẫn…
Hắn không yêu cô, không yêu cô…
Nhưng cô yêu hắn, rất yêu rất yêu…
Chủ nhật, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Bởi vì vốn dự định muốn từ Đài Trung xuất giá, trước đó hai ngày cô trở lại quê, Mạc Kiệt vẫn chưa phát hiện điều bất thường.
Bởi vì vốn đa cảm, nhớ tình cảm cũ, cô ở quê khóc thảm, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng cô đang trong tâm trạng sắp gả, còn giễu cợt cô cũng không phải là phải gả đến một chỗ khác của địa cầu.
Hôn lễ như mong muốn, lãng mạn lại ấm áp, trên nền nhạc dạo và màu trắng thuần khiết tượng trưng hạnh phúc cùng hoa hồng nhạt đại diện cho tình yêu điểm xuyết, cô dâu nắm tay ba, bước qua thảm đỏ rắc cánh hoa, đi đến bên người chú rể…
Lúc hắn đeo nhẫn cưới cho cô, cô hốc mắt ửng hồng.
Lúc hắn hôn môi cô, nhận lời yêu cô cả đời, không bao giờ rời bỏ, cô lã chã rơi lệ.
Mọi người một mảnh vỗ tay, không có người nào biết trong lệ của cô trừ bỏ vui sướng còn có cái khác…
Mặt cô đang cười, lòng đang khóc, giờ này khắc này đứng ở trong hôn lễ của chính mình, tựa như tinh thần phân liệt vừa vui vẻ lại khổ sở.
Thực sự rất kỳ lạ, biết rõ hắn không phải thật tình yêu mình, cô lại vẫn vì chuyện có thể gả cho hắn mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì đối với cô mà nói, đây là lụa trắng một người con gái đã tỉ mỉ chọn lựa khoác lên, cô cùng người đàn ông mình yêu thương tiến hành một hồi nghi lễ thiêng liêng được chờ mong đã lâu, hứa bên nhau trọn đời. Cho dù giận hắn lừa gạt, hận hắn dối trá, lòng của cô, vẫn cứ không thể phủ định chuyện cô thật yêu hắn, cho nên mới ẩn ẩn đau, tựa như đâm một cây kim không nhổ ra được, đang đâm sâu vào trong lòng cô.
Lúc hắn dùng ánh mắt đa tình hàm chứa hân hoan ngóng nhìn cô, nồng tình mật ý gọi cô một tiếng “bà xã”, lại một tiếng “bà xã”… Chua xót cùng ngọt ngào trong lòng côsẽ đồng thời hiện lên, phức tạp lôi kéo tâm tưvốn nên phải lý trí, làm cô càng oán hận tất cả biểu hiện giả dối xinh đẹp làm cho người ta động tâm này…
Ban đêm, tâm tình hỗn loạn vẫn như cũ liên tục, cô không cự tuyệt hắn cầu hoan, thậm chí so với bình thường càng thêm nhiệt tình đáp lại yêu cầu của hắn, cùng hắn trải qua triền miên…
“Em yêu anh, Mạc Kiệt… Em yêu anh…” Cô ở dưới thân hắn mất hồn khóc kêu, giống như muốn một hơi xài hết cảm tình trong lòng, đem thống khổ này toàn bộ giải phóng ra hết, theo mồ hôi cùng nhau bốc hơi lên.
Trước ngày mai, cô buông tha, không dùng đầu óc suy xét bất luận chuyện gì, chỉ muốn triệt để phóng túng, hầu như dứt bỏ sự nhục nhã đang có để hưởng thụ sự an ủi của hắn, cảm thụ sự tồn tại của hắn.
“Anh cũng yêu em, Hải Nhân…” Mạc Kiệt ra sức tiến lên, dùng hành động thực tế ca ngợi sự xinh đẹp không gì sánh kịp của vợ, lại đem sự xinh đẹp của cô toàn bộ giữ lấy, một chút cũng không để sót, thích cô sau khi trở thành vợ tựa hồ càng hiểu được phản ứng tuyệt vời hưởng thụ tình ái.
Mà thân là chồng, hắn, tự nhiên cũng không keo kiệt mà dạy, thực “chăm chỉ” dạy vợ yêu cùng nhau cảm thụ vui thích vô cùng nhuần nhuyễn, một lần lại một lần… Dường như muốn đem cô dung tiến vào trong thân thể của chính mình, chân chính trở thành một phần của chính mình, một nửa kia linh hồn……
Đêm tân hôn, lửa nóng vô cùng.
Thời gian, ngay tại trong kích tình cuồng tứ lẳng lặng đi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì nghỉ cả hai ngày nghỉ kết hôn, tối hôm qua lại “vận động kịch liệt”, Mạc Kiệt thức có vẻ trễ, mắt chưa mở, ngoài miệng liền hiện lên một chút ý cười, nghĩ đến người phụ nữ mình yêu thương nằm ở bên người, hơn nữa về sau mỗi ngày đều sẽ nằm ở bên người hắn, cánh tay dài chụp tới bên cạnh…
Không, không… Không có?
Hắn sờ soạng nửa ngày, mở mắt ra phát hiện bên cạnh không có một bóng người, thậm chí đi quanh một vòng ở trong phòng cũng không thấy Đường Hải Nhân, chỉ có trên bàn cơm để lại một phần bữa sáng.
Hắn gọi điện thoại, cô không tiếp.
Mạc Kiệt tò mò vợ đi đâu, nhưng cũng chỉ có chờ đợi.
Sắp tới giữa trưa, Đường Hải Nhân rốt cục trở về.
“Em đi đâu vậy?”
“Làm một chút việc.” Cô đi đến phòng khách, buông túi xách.
“Kết hôn ngày đầu tiên sẽ có chuyện lớn gì chứ, để cho em sáng sớm phải bỏ lại ông xã