
đều gật đầu phụ họa, hoàn toàn không có một chút chính kiến, thật làm
mất mặt đàn ông con trai. Đặc biệt khi hắn ở bên người Tình Tình, luôn ngây ngô
cười, ánh mắt khi cười không thấy đâu, khiến Mạnh Tưởng lần nào cũng muốn đấm
vào khuôn mặt ấy một cái.
Tóm
lại, Mạnh Tưởng rất ghét Chu Đồng, vô cùng ghét. Lý do ghét, anh có thể tìm ra
đến ba trăm điều! Quan trọng nhất chính là, suốt thời tuổi thơ Tình Tình chỉ quấn
lấy anh, nhưng từ sau khi quen biết Chu Đồng ở tiểu học, Tình Tình lại không
thèm nhìn anh đến một cái! Chung Tình và Chu Đồng cùng học tiểu học, trung học,
thậm chí ở trung học còn ngồi chung một bàn. Mà Mạnh Tưởng lại lớn hơn hai tuổi
so với họ, cho nên, anh không thể giống như Chu Đồng mỗi ngày đều ở bên cạnh
Chung Tình. Khi lần đầu tiên Chung Tình nhắc đến cái tên Chu Đồng trước mặt
anh, anh đã bắt đầu chán ghét hắn, hoàn toàn vô lý mà chán ghét! Khi Chu Đồng
xuất hiện, khiến mối quan hệ giữa Chung Tình và Mạnh Tưởng vốn là hình tròn trở
thành hình tam giác. Anh không thích kẻ nào đoạt Tình Tình của anh, tên đầu heo
này lại càng không được!
Mặc dù
Chung Tình khó chịu với Mạnh Tưởng thế nào đi nữa, người nhà cũng vẫn rất thích
anh.
Tiêu Tố
Tâm bưng một đĩa trái cây từ bếp đi ra, mỉm cười gọi Chung Tình, “Tiểu Tình, đi
gọi Tiểu Duệ ra ăn trái cây.” Chung Tình đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến phòng
Tiểu Duệ, đẩy cửa, kêu to, “Đi ra ăn trái cây.” Mạnh Tưởng rất nhanh ngẩng đầu
nói, “Được, ra ngay.” Nhưng Tiểu Duệ lại kêu to, “Không rảnh, không rảnh.”
Chung Tình tựa vào cạnh cửa nhìn hai người cầm PS
Chung
Tình cười khẽ, chậm rãi đi đến sau lưng hai người, vừa thấy điểm số trên màn
hình, khẽ lắc đầu, Tiểu Duệ đã sắp thua. Mạnh Tưởng cảm nhận được cô đi đến,
nghiêng đầu nháy mắt với cô. Chung Tình nhếch miệng cười, nhìn về phía Tiểu
Duệ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay liều mạng dùng sức
ấn nút, thân thể hơi nghiêng nghiêng. Chung Tình nhẹ giọng, “Tiểu Duệ, em chấp
nhận thua đi.” Nó quả thật không thể thắng Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng nhanh chóng
liếc mắt lại phía màn hình lại liếc Chung Tình, gật gật đầu. Tiểu Duệ khó chịu
gầm nhẹ, “Chị, đừng phá rối. Anh Tưởng, tập trung đi.” Chỉ biết khi chị ở gần
đây, anh Tưởng lại chơi không hề tập trung. Không được, cậu nhất định phải
thắng anh Tưởng một cách tâm phục khẩu phục.
Chung
Tình nhún nhún vai, xoay người ra khỏi phòng. Bố và bố nuôi trước đây ở cùng
một đội bóng đá, thường cùng nhau chơi đá bóng. Cho nên, chỉ cần có một trận
bóng, hai nhà đều đưa con trai đi xem, mưa dầm thấm đất tự nhiên thành yêu
thích bóng đá. Mà Tiểu Duệ sùng bái Mạnh Tưởng là có nguyên nhân, không chỉ vì
anh chơi bóng đá trên máy tính rất giỏi, mà đá trên sân cũng rất siêu. Cái gì
cũng làm Tiểu Duệ hâm mộ, luôn kéo anh Tưởng đi luận bàn bóng đá.
Tiêu Tố
Tâm đưa Chung Bình một quả cam, thấy chỉ có một mình Chung Tình đi ra liền hỏi,
“Hai đứa kia đâu?” Mỗi lần Mạnh Tưởng đến, Tiểu Duệ đều rất vui vẻ, không giống
bình thường.
Chung
Tình gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh bố, “Bố, bố và bố nuôi, ai đá giỏi hơn?”
Nhìn bộ dạng không chịu thua của Tiểu Duệ, cô không khỏi tò mò.
“Đương
nhiên là bố, bố nuôi con sẽ chạy hỗ trợ. Ông ấy thể lực khỏe hơn, cho nên bình
thường hiệp một là do bố làm chủ, đến hiệp hai mới đến lượt ông ấy.” Chung Bình
đắc ý nói. Tiêu Tố Tâm vừa nghe, vừa khẽ cười liếc nhìn ông một cái, thật là
kiêu ngạo, trước mặt con cũng tự mãn. Chung Bình nhìn vẻ mặt của bà, ôm chầm
lấy bà nói, “Thật đó.” Tiêu Tố Tâm mỉm cười không vạch trần, đưa con gái một
miếng táo, nói, “Tí nữa hỏi Tưởng Tưởng sẽ biết.”
Chung
Tình nhìn ánh cười trong mắt bố mẹ, rất ấm áp, không nhận miếng táo mà lấy một
miếng dưa đỏ đứng dậy đi vào phòng Tiểu Duệ, nên để lại h người họ tình cảm với
nhau thì hơn. Bố mẹ ở nhà chưa bao giờ che dấu ý nghĩ không muốn xa rời nhau,
cô và Tiểu Duệ sớm biết nhưng không nói gì. Nhưng mà, ánh mắt ấm áp của bố mẹ
hoặc những cái ôm ngọt ngào, cũng không bao giờ quá mức trước mặt họ. Mỗi khi
nhìn hai bố mẹ cảm tình nồng đậm, cô đều thấy cảm động.
Vừa mới
vào phòng, thấy hai người đã kết thúc trận đấu. Mạnh Tưởng nhìn thấy cô vào,
vừa định đứng dậy, Tiểu Duệ kéo anh, “Anh Tưởng, trận nữa đi, lần này em chọn
đội Bồ Đào Nha.” Mạnh Tưởng cười vỗ vỗ vai cậu, “Được, nghỉ ngơi một lát đã.”
Nói xong, đi lại phía Chung Tình, “Có gì ăn không?” Mạnh Tưởng lớn lên ở nhà họ
Chung, tự nhiên sẽ không khách khí, nói xong đã đi ra ngoài. Chung Tình đưa tay
cản anh lại, “Tí nữa rồi ra.” Mạnh Tưởng đứng im một lát, nhanh chóng hiểu ra.
Anh tới gần Chung Tình, “Anh cũng muốn ăn dưa đỏ.” Anh nhìn miếng dưa đã ăn một
phần ba trong tay cô. Chung Tình vừa thấy ánh mắt anh đã biết, anh muốn ăn
miếng dưa trong tay cô, cô nhanh chóng giấu miếng dưa vào, “Muốn ăn thì tự đi
mà lấy.” Mạnh Tưởng khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn cô, “Anh muốn ăn ngay bây
giờ.” Chung Tình trừng mắt liếc anh.
Tiểu
Duệ đột nhiên nói một câu, “Chị, chị cho anh Tưởng một nửa, sao lại nhỏ mọn như
vậy.” Chung Tình hung hăng trừng mắt