
t sự rất nhớ
họ.” Tiêu Tố Tâm kéo tay Chung Tình, “Nếu con có thể phớt lờ Mạnh Tưởng, chúng
ta đi chào họ.” Bà không muốn con gái mất v
Chung
Tình xoay người ôm hai vai mẹ, thật tình nói, “Mẹ, mọi người đừng lo lắng. Bọn
con không sao, vừa rồi có hàn huyên một chút, mẹ cứ yên tâm.” Biết người nhà
đều lo lắng cho cô, sợ cô trở về không thoải mái. Kỳ thật căn bản không có,
không biết là vì đã lâu không gặp, hay vì hình bóng anh trong lòng cô đã phai
nhạt dần, cô thật sự có thể cùng anh bình thản hỏi thăm nhau.
“Tiểu
Tình,” Tiêu Tố Tâm nhìn cô, “Nó biết con sẽ không đi nữa chứ?” Chạm mặt một hai
lần không phải vấn đề, nếu Tiểu Tình quyết định về nước, cơ hội hai người chạm
mặt nhau rất nhiều, bà lo lắng Tiểu Tình sẽ khó xử.
“Anh ấy
không biết.” Chuyện này có bắt buộc phải nói cho anh biết không? Sau này chạm
mặt, tự nhiên sẽ biết.
Tiêu Tố
Tâm thở dài, “Tóm lại một câu, không nên miễn cưỡng chính mình.” Nhìn Chung
Tình cười cười gật đầu, Tiêu Tố Tâm cũng không nói thêm nữa. Chuyện bọn
trẻ, họ không nên xen vào sâu quá, về sau thế nào cũng tuỳ thuộc vào duyên phận
của hai đứa, chỉ hi vọng sẽ không giống như trước đây nữa.
Đêm đó,
Mạnh Tưởng và Chung Tình không có cơ hội nói chuyện nữa. Bởi vì bố mẹ hai nhà
Mạnh Chung kết hợp rất ăn ý, che chắn giữa họ, không cho họ có cơ hội nói
chuyện.
Chung
Tình ngẫu nhiên đảo mắt, nhìn thấy Mạnh Tưởng cười thanh nhã, cô bỗng hoảng
hốt, đây là anh sao? Một Mạnh Tưởng duy ngã độc tôn, tự nhiên lại có ngày thu
bớt khí phách, tạo cho người ta cảm giác ôn hoà. Chung Tình cười cười, mấy lần
đối mặt đêm nay, hình ảnh anh trong trí nhớ cô đã thay đổi một chút, anh hiện
tại thâm trầm như biển sâu, hơn nữa cặp mắt kia, nhìn không ra một tia khí thế
bức người.
Ngoà
cửa sổ xe gió thu hiu quạnh, phong cảnh xẹt qua, trong lòng Chung Tình gợn
sóng, có chút lạnh lẽo, cô nắm chặt hai tay.
Trải
qua mười năm cảnh còn người mất, vì sao những chuyện đau lòng mãi không bao giờ
nhạt phai? Cô chậm rãi kéo kính lên mắt, tựa lưng vào ghế, ánh mắt thơ thẩn bên
ngoài, mặc cặp kính mắt che khuất tầm nhìn.
“Đến
rồi.” Lái xe chậm rãi dừng lại.
Chung
Tình nhanh chóng trả tiền, mở cửa xe. Rầm, cửa xe lại khép lại, thân thể bỗng
nhiên run rẩy, sợ sao? Cô tự trấn tĩnh mình, bước xuống, bó hoa đung đưa trên
tay, mắt nhìn lên trên. Núi thông Úc Lâm, vẫn trầm tư yên ổn. Cô bước chân về
phía trước.
“Cô ơi,
cô chưa lấy lại tiền.” Tiếng người lái xe dồn dập vang lên phía sau, cô dừng
lại, quay đầu cười nhẹ, “Không cần thối lại đâu.” Lái xe sợ run, chưa kịp phản
ứng lại, cô đã xoay người rời đi.
Cô dựa
vào trí nhớ, chậm rãi đi lên núi. Càng lên cao, gió thổi càng lạnh, không gian
âm u chốn rừng núi, không hiểu sao có chút thê lương. Cô chậm rãi bước về
trước, đến khi nhìn thấy dấu hiệu quen thuộc mới dừng lại. Cô khẽ nghiêng mình,
nhìn phiến đá trơ lạnh, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía xa. Cô bước dọc theo khe
suối hẹp, trong lòng thấy tĩnh lặng. Rốt cuộc, cô ngừng lại, chậm rãi tiến lên
vài bước, rồi đứng thẳng bất động. Cô đến thăm anh, đến để tưởng niệm anh.
Mình.....
đã trở về.
Môi cô
không cử động, bên dưới cặp kính mắt hai hàng lệ chậm rãi rơi xuống.
Chu
Đồng, mình đã về.
Chung
Tình nhìn khuôn mặt trên bức ảnh trước mộ, gương mặt quen thuộc năm xưa vẫn
luôn hiện lên trong tâm trí cô, nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má
Cậu
đang trách mình phải không? Trách mình lâu như vậy mới đến thăm cậu? Mình biết
cậu trách mình, bởi vì mình cũng thấy lạ lùng với chính bản thân. Mình bỏ cậu
đi đã 12 năm, cậu nhất định sẽ trách mình, mình biết. Nhưng mà, Chu Đồng, mình
nhớ cậu, thật sự nhớ cậu, và sợ hãi khi trở về gặp cậu.
Chung
Tình dùng tay trái che miệng nhẹ giọng khóc nức nở, nước mắt trào ra, khàn khàn
gọi tên anh, Chu Đồng, Chu Đồng.
Sau khi
đã khóc một hồi lâu, cô tiến lên đặt bó hoa cúc trong tay xuống trước mộ anh,
vái ba cái. Đứng thẳng dậy, cô nhìn xung quanh một chút, sau đó ngừng lại trên
mộ anh, chậm rãi nói, “Nơi này rất yên tĩnh, quả thật rất thích hợp với cậu.”
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống đám cỏ dại, chậm rãi dựa vào tấm bia mộ lạnh lẽo.
Cô có
rất nhiều điều muốn nói với anh, cô tựa vào mộ kể ra những kỷ niệm của cô, kể
ra quãng thời gian cô trưởng thành dần, còn có những chuyện đã đi qua nhưng
vĩnh viễn không thể quên.
Cho đến
khi trời dần tối, gió trong núi càng lúc càng lạnh giá, cô mới nhận ra cô đã ở
trong núi ngây người suốt nửa buổi. Cô chậm rãi đứng dậy, “Chu Đồng, mình sẽ
thường xuyên đến thăm cậu, sẽ không bỏ cậu thêm lần nào nữa, tuyệt đối sẽ
không. Đúng rồi, còn có chuyện về Mạnh Tưởng. Đừng giận, mình biết cậu không
muốn nghe đến tên của anh ấy, nhưng mà, tên kia cũng không đến nỗi đáng ghét
như vậy. Thời gian qua đi là một điều tốt, cái gì cũng có thể thay đổi, bây giờ
mình đã có thể tha thứ cho anh ấy, cậu cũng đừng giận anh ấy nữa. Có một số
việc, quên đi sẽ tốt hơn. Đương nhiên, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ quên
cậu. Cậu vĩnh viễn ở trong lòng mình, vĩnh viễn.”
Chung
Tình cẩn thận đi xuống núi.
*