
**
Chung
Tình dạo một vòng quanh siêu thị, sau đó gọi taxi.
Lúc cô
xách theo một đống lớn những thứ đồ dinh dưỡng bước xuống tiểu khu, c nhìn thấy
một gương mặt quen thuộc, cô sững người, một lúc sau vẫn không thể nhúc nhích.
Mạnh
Tưởng sao lại ở nơi này? Chung Tình nhìn Mạnh Tưởng đi qua, khuôn mặt trầm
tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, anh lái xe nhập vào dòng xe cộ trên đường, chậm rãi rời
đi. Chung Tình ngơ ngẩn mười giây mới hồi phục lại tinh thần bước xuống đường
cái, trong đầu vẫn còn đang phân vân, trùng hợp anh lại có người quen ở nơi này
sao? Nhất định là vậy, cô cười khẽ, cô sao lại có thể cho rằng anh và nhà Chu
Đồng có mối liên hệ được, anh ghét Chu Đồng như vậy, tuyệt đối không có khả
năng. Việc này ngay cả tưởng tượng trong đầu cũng đã thấy buồn cười.
Chung
Tình qua phố, đi vào ngõ nhỏ. Khi đi vào một chiếc cổng lớn quen thuộc, lên
tầng ba, nhìn cánh cửa thân quen, ngực bỗng phập phồng, khoé miệng hơi co lại,
đưa tay gõ cửa.
Chỉ
trong chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng bước chân. Cô điều hoà hô hấp,
lẳng lặng đợi.
Đột
nhiên một ánh sáng chiếu vào mặt, mắt cô không khỏi nheo lại một chút, nháy
nháy mắt, cô nhìn khuôn mặt già nua quen thuộc mà thân thương, cô run run gọi,
“Dì Chu.” Người phụ nữ chấn động một chút, yên lặng nhìn cô, rốt cuộc thốt lên,
“Tiểu Tình.” Chung Tình kích động ôm chặt mẹ của Chu Đồng, “Dì Chu.”
Dì Chu vỗ
lên vai cô, tay có chút lực, cảm xúc cũng kích động, “Đã trở về rồi, rốt
cuộc..... cũng đã trở về.” Chung Tình dựa đầu vào vai dì Chu, nước mắt lại trào
ra. Dì Chu nâng khuôn mặt cô, “Trở về là tốt rồi.” Một bên cười xoa nước mắt
cô, một bên hướng vào trong phòng, “Ông ơi, Tiểu Tình đã trở lại.” Nói xong dẫn
Chung Tình vào nhà.
Chung
Tình đi vào trong phòng, cảm giác quen thuộc lại trào lên, mỗi đồ vật đều còn
nguyên như lúc đầu, khiến những kỷ niệm ồ ạt trở về, nước mắt cũng trào ra
ngoài. Dì Chu nhìn thấy sự xúc động của cô, vỗ nhẹ lên vai, giúp cô ngồi xuống.
Bác Chu từ buồng trong đi ra, tháo chiếc kính lão xuống, nhìn nhìn sau đó gật
đầu, Chung Tình đứng lên, trầm sâu gọi, “Bác Chu.” Bác Chu đi tới vỗ vỗ lên đầu
cô, “Tiểu Tình đã lớn rồi.” Nói xong khoé mắt cũng ướt đẫm. Chung Tình lòng đau
xót, cô biết bác Chu nhất định cũng đang nhớ tới
Dì Chu
mỉm cười đi vào phòng bếp, pha trà cho Tiểu Tình. Chung Tình chạy nhanh đến giữ
lấy dì Chu, “Để con tự làm.” Khóe mắt dì Chu đỏ lên, gật gật đầu.
Chung
Tình đi vào phòng bếp, cảm thấy thân quen. Mắt cô đảo một vòng quanh bếp, mọi
thứ đều không chút thay đổi, ngay cả bình đường vẫn nằm nguyên vị trí cũ. Cô
cười nhẹ. Trước kia ở Chu gia ăn đồ ngọt, Chu Đồng luôn sợ mẹ cho đường không
đủ. Mỗi lần đều ở sau lưng mẹ cho thêm vào bát mình hai thìa đường, hơn nữa lần
nào cũng dụ dỗ cô, anh muốn tìm đồng phạm. Kết quả, bị dì Chu phát hiện, dì tận
tình khuyên anh đừng ăn nhiều đồ ngọt, không sẽ béo lên. Mỗi lúc ấy, Chu Đồng
đều kéo Tiểu Tình lại, ồn ào chỉ cần Tiểu Tình cùng nghe, anh mới không sợ.
Cuối cùng, dì Chu đành phải nhìn về phía Chung Tình, Chung Tình phối hợp ăn một
thìa, sau đó làm bộ ngọt, cau mày nhìn Chu Đồng lắc đầu, “Rất ngọt.” Chu Đồng
sẽ tin là thật, cũng hiểu được bát của mình rất ngọt, lần sau sẽ không cho thêm
đường. Chung Tình nhớ lại một chút, sau đó bưng trà nóng, chậm rãi đi ra khỏi
phòng bếp.
Chung
Tình đem trà đưa tới trước mặt hai ông bà, ngồi đối diện với họ, mỉm cười, “Mọi
thứ đều không thay đổi.”
Dì Chu
gật gật đầu, “Đúng vậy, ngoài việc chúng ta ngày càng già đi.” Chung Tình nhìn
hai ông bà mái tóc đã hoa râm, sống mũi bỗng cay cay, cô chỉ có thể đưa tách
trà lên che dấu sự khổ sở của chính mình, khói trà lại quá nhiều, làm mũi và
khoé mắt cô đều hồng hồng.
“Dì,
con xin lỗi, con lâu như vậy không tới thăm mọi người, con.....” Nghĩ đến
chuyện mình chạy trốn suốt mười năm, trong lòng cũng rất áy náy. Cô đã nhận lời
anh sẽ chăm sóc cho cha mẹ anh, cô lại đã nuốt lời.
“Con bé
ngốc, thấy con hiện tại tốt như vậy, chúng ta cũng yên tâm. Chúng ta là hai ông
bà già, ngoài chuyện có chút cô đơn, còn thiếu cái gì đâu? Con không phải vẫn
luôn gửi ảnh về cho chúng ta sao? Chúng ta thật sự rất vui vẻ.” Dì Chu hiền
lành nhìn Chung Tình, đây là người bạn tốt nhất của con họ, họ luôn coi cô như
con gái trong nhà.
Ánh mắt
Chung Tình xấu hổ, ra nước ngoài mười năm, cô vẫn định kỳ chụp lại tình hình
của chính mình đóng thành quyển gửi v đồng thời cũng gửi cho cha mẹ Chu Đồng
một quyển. Cô không thể ở lại bầu bạn với họ, lại mong họ biết rằng cô vĩnh
viễn không quên họ, không quên Chu Đồng.
“Các
con đều là những đứa trẻ ngoan, Chu Đồng thực sự rất may mắn mới có những người
bạn tốt như các con.” Bác Chu cười nói.
Chung
Tình thở sâu, “Con lần này trở về sẽ không đi nữa, về sau nhất định sẽ thường
xuyên đến thăm mọi người, bác Chu, dì Chu, con nhất định sẽ thay Chu Đồng hiếu
thuận với hai bác.” Cô rốt cuộc cũng đã có thể trở về đối mặt với trách nhiệm
của mình.
Hai ông
bà cười với nhau, dì Chu nói, “Ông xem, bọn nhỏ cũng đã lớn rồi, chúng ta