
Tưởng không biết mình đã về nhà như thế nào? Anh sờ soạng đi vào thư phòng, mở
máy tính, ngồi trong ghế da lẳng lặng chờ màn hình sáng lên.
Cuộc
nói chuyện với Mike tối nay chậm rãi hiện lên, thì ra, anh đã không chỉ bỏ qua
khoảng thời gian mười năm của cô, còn bỏ qua cả sự tra tấn thống khổ dưới đáy
lòng cô.
Máy
tính rốt cuộc bật lên, anh máy móc di chuyển chuột, mở một trang blog.
Theme
toàn màu đen, nhợt nhạt càng trở nên bi thương, anh không biết đã xem trang
blog này bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy đau đớn.
Anh
chậm rãi mở bài viết mới nhất ra.
Đây là
nội tâm sâu nhất của cô sao? Vụng trộm vẽ, vụng trộm viết, không dám để người
khác phát hiện, chỉ có thể cẩn thận che giấu.
Anh
biết Chung Tình từng bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, nhưng anh không biết,
nguyên nhân mất ngủ của cô là vì sợ hãi những giấc mơ.
Anh
cũng biết cô say rượu, nhưng không biết cô muốn say chỉ vì hi vọng mình không
tỉnh lại.
Anh còn
biết Chung Tình uống thuốc, nhưng không biết cô từng mê man hai ngày hai đêm,
khiến bạn cùng phòng sợ đến mức báo cảnh sát, sợ cô tự sát.
May mắn
là, cô gặp được Mike, Mike dùng phương pháp thôi miên, dần dần khiến cô nói ra
nỗi lòng của mình. Mike nói, tuy bề ngoài Chung Tình kiên cường, nhưng nội tâm
mẫn cảm yếu ớt, không muốn để người khác biết, nên dễ tự đưa mình vào ngõ cụt.
Tuy
nhiên Mike không biết vì sao Chung Tình vẫn tự trách đối với cái của Chu Đồng.
Anh từng nói với cô, đó là tai nạn, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra, nhưng Chung
Tình thảm thiết nói một câu, “Đó không phải tai nạn.” Cô vì Chu Đồng chết mà tự
trách, cũng vì thương tổn Mạnh Tưởng mà khổ sở áy náy. Cô thường nói người làm
sai nhất định sẽ bị trừng phạt.
Mạnh
Tưởng nhấm nuốt từng lời này, vì sao Chung Tình lại nói vậy, Chu Đồng trượt
chân rơi xuống núi là sự thật, vì sao cô phải chấp nhất đem sai lầm đặt lên
người mình? Chẳng lẽ cô cố ý sa đọa, tổn thương chính mình như vậy, cũng là vì
chuyện ấy?
Anh
nhìn trang nhật ký ngày trước, “Làm sao bây giờ? Vì sao người trong mộng của
mình không phải là cậu? Vì sao mình nghĩ về cậu nhiều như vậy, mà không thể mơ
thấy cậu? Cậu vẫn còn trách mình sao? Trách mình nói những lời ấy với cậu. Nếu
mình biết tâm sự của cậu sớm hơn, mình nhất định sẽ không nói những lời ấy với
cậu, đánh chết cũng không nói.”
Mike
không phải nói Tiểu Tình chỉ là sợ những giấc mơ sao? Từ “Cậu” này chắc hẳn là
chỉ Chu Đồng, nếu cô không mơ thấy Chu Đồng, thì là ai? Vì sao cô sợ đến nỗi
không dám ngủ? Còn câu “Yên tâm” ấy, cô muốn Chu Đồng yên tâm cái gì? Mạnh
Tưởng phỏng đoán, lại thủy chung không hiểu. Anh cứ ngồi trước máy tính như
vậy, nhìn những trang nhật ký của cô, hi vọng có thể đào ra bí mật cô chôn thật
sâu trong đáy lòng.
Cho đến
khi chân trời lộ ra vầng sáng, anh mới day day mắt, đứng dậy mở cửa sổ. Không
khí lạnh lẽo nối đuôi nhau tràn vào, hơi lạnh ập đến làm anh khẽ rùng mình, cả
người co lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
Mạnh
Tưởng lấy thuốc lá, lại phát hiện hộp thuốc đã trống không, phiền não ném hộp
xuống bàn.
Nhớ tới
lời nói cuối cùng của Mike ngày hôm qua, Mạnh Tưởng lại lần nữa rơi vào mê
hoặc. Mike nói, khi trị liệu cho Chung Tình, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại một sự
kiện liên quan đến Mạnh Tưởng, sau đó bất tri bất giác hiện lên vẻ vui sướng
thản nhiên, có lẽ kí ức thời thơ ấu này khiến cô thấy rất vui, nhưng khi anh muốn
cùng cô tán gẫu, cô lại chỉ nói loa qua, rơ
Mạnh
Tưởng đút tay vào túi, nhìn thẳng về phía trước, vì sao Tiểu Tình lại lảng
tránh chính mình như vậy? Thậm chí ngay cả một nơi bí mật như blog, cô cũng
không một lần nhắc đến, cô đang trốn tránh cái gì?
Mạnh
Tưởng khép cửa sổ, xoay người ngồi xuống trước bàn máy tính, tắt máy, mặc áo
khoác, bước nhanh ra cửa. Nếu ngay cả Mike cũng không biết bí mật sâu nhất
trong lòng cô, vậy anh sẽ tự mình đi hỏi cô. Hỏi cô vì sao sợ nằm mơ, vì sao
muốn quên đi chính bản thân mình?
Mạnh
Tưởng mở cửa, bỗng nhiên dừng lại!
Ngoài
cửa là Du Luyến Kinh đang đứng, trong tay kéo túi hành lý, một tay đang định ấn
chuông cửa, bởi vì cửa đột nhiên mở ra, tay cô cứ ở nguyên trong không trung,
kinh ngạc nhìn Mạnh Tưởng.
Mạnh
Tưởng cũng lắp bắp kinh ngạc, “Luyến Kinh?”
Luyến
Kinh nhanh chóng mỉm cười, “Đây là tâm tư tương thông sao? Sao lại biết em
đến?”
Mạnh
Tưởng kinh ngạc, khẽ cười, “Anh không biết, chỉ là đang định ra ngoài.”
“Bây
giờ sao? Đến công ty? Mới bảy giờ mà, em còn tưởng anh chưa dậy nữa.” Luyến
Kinh hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên cười, “Không mời em vào sao?”
Mạnh
Tưởng do dự vài giây, nghiêng người cho cô vào, sau đó đóng cửa. Được rồi, tối
nay sẽ đi tìm Chung Tình.
Mạnh
Tưởng đi theo cô vào phòng khách, đứng bên ghế sofa nhìn Luyến Kinh ngồi xuống,
nhẹ giọng nói, “Về khi nào vậy?” Hai ngày nay vẫn nghĩ về chuyện của Chung
Tình, anh đã quLuyến Kinh, trong lòng có chút áy náy.
Luyến
Kinh nhún nhún vai, “Vừa xuống máy bay, nhưng về nhà mới nhận ra em không mang
chìa khóa, đành đến quấy rầy anh, không sao chứ?” Nụ cười trê