Một đời một kiếp

Một đời một kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324654

Bình chọn: 10.00/10/465 lượt.

ạnh hơn.”

—Hết chương 17—

About these ads

Thẩm Gia Minh cũng không muốn việc này lan rộng, đi ra cửa cầu thang gọi hai người đến, phân phó dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Khi có ánh sáng chiếu vào, Nam Bắc thấy dấu giày cao gót màu đỏ trên mặt đất.

Những người bị tập kích này hắn là liều lĩnh tìm cách để lại vết máu trên người cô ta.

Nhưng mà chỉ có nơi này mới có.

Nói cách khác, cô ta có thể đã cởi giày cao gót ra mà đi.

Tầng bốn của du thuyền đều là sòng bạc, rạp hát, nhà ăn cùng bể bơi, tất cả đều đông người. Người hỗn loạn như vậy, một cô gái trên người có vết máu chắc hẳn sẽ không chọn nơi đông người mà đi vào, có lẽ theo đường dành cho nhân viên mà rời đi.

Nam Bắc nhìn mắt Thẩm Gia Minh.

Những người xử lý ở đây hẳn là đã nhanh chóng truyền lời đến Chu Sinh. Cô lại muốn đi trước Chu gia một bước, tìm ra dấu vết để có thể biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Dù sao cũng xảy ra chuyện giết người, trên này có nhiều người gần gũi với cô, cô không muốn họ có nguy hiểm.

Thẩm Gia Minh nhìn cô, ngầm hiểu nói: “Chờ anh một phút, anh đã cho người mang tới một cái áo sơmi sạch sẽ.”

Cô cười rộ lên: “Lạnh?”

“Có một chút.”

Lúc hai người đang nói đã có người tiến vào, Thẩm Gia Minh cởi bỏ áo sơmi ướt đẫm mặc vào áo mới, cầm theo một khẩu súng lục, cùng đi qua cửa ngăn cách dành cho nhân viên rồi xuống dưới.

Thẩm Gia Minh trước khi lên thuyền đã xem qua bản vẽ bố trí toàn thuyền. Từ phòng nhân viên, hai người đi qua nhà ăn cùng phòng giải trí vào cabin. Trong phòng giặt quần áo có tiếng nói của nhân viên truyền ra. Đến trước phòng bơm nước và phòng điện thì cả hai đều khóa. Thẩm Gia Minh khom người đi trước mười bước, sờ soạng một hồi rồi bắt tay mở cửa.

Cửa mở, một tiếng còi vàng lên, Thẩm Gia Minh đứng che chắn trước người Nam Bắc.

Cửa phòng giặt đồ bỗng nhiên mở ra, Nam Bắc che cái cửa, sau đó lui dần về con đường dành cho nhân viên.

Trong bóng đêm, tiếng bước chân dần dần tới gần.

Cô nhẹ nhàng nín thở.

Rất nhanh, tiếng bước chân, lại dần dần xa.

Nam Bắc thở ra một hơi, dựa vào vách tường của khoang thuyền, đợi cho nhân viên hoàn toàn rời đi mới lặng lẽ trở về cabin, nhìn thấy Thẩm Gia Minh cũng đi ra từ phòng áp suất.

Toàn bộ khoang thuyền có 6 phòng áp suất, chỉ có một phòng cửa mở. Hai người đi theo căn phòng này nhưng không thấy chút manh mối nào. Theo lý thuyết, chỉ cần cô gái kia đi qua nơi này thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Hai người không ngừng tìm kiếm ở các cánh cửa, bỗng nhiên Nam Bắc dừng lại.

Tất cả cửa phòng ở hai bên đường này đều có đèn, chỉ có một phòng là không có, nếu bình thường, Nam Bắc tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gì. Vừa rồi cô có đi qua một lần, tất cả các cánh cửa đều có đèn bình thường, nói cách khác, phòng này mới tắt đèn.

Cô lấy ra một lưỡi dao mỏng manh tinh tế từ trong người, giấu trong lòng bàn tay. Thẩm Gia Minh thấy động tác của cô cũng lấy súng ra. Hai người nhìn nhau vài giây, tranh luận xem ai vào trước.

Về điểm ấy, cô vĩnh viễn thua.

Thẩm Gia Minh vặn tay vịn cửa, cả hai một trái một phải xông vào, ngay khi Nam Bắc muốn xoay người đóng cửa thì cánh cửa lại bị đẩy mạnh. Nhờ chút ánh sáng cuối cùng, cô thấy được một họng súng đen ngòm trực tiếp để ở trán Thẩm Gia Minh đồng thời súng của Thẩm Gia Minh cũng chỉa vào người đó.

Mà lưỡi dao trong tay cô cũng đã đặt lên cổ hắn.

Trong phòng không có ánh sáng, bây giờ cô không nhìn thấy cái gì.

Đến khi chạm vào làn da của người kia, ngón tay run rẩy. Thẩm Gia Minh bị súng chĩa vào, người kia bị dao kề cổ bị súng chĩa vào đầu, còn có cô. Trong ba người, cô lại là người hô hấp nặng nề nhất.

“Trình Mục Dương.” Nam Bắc nhẹ giọng nói.

Cô không biết.

Có phải do da thịt gần gũi tiếp xúc quá nhiều, ngay tại thời điểm chạm đến đối phương, cô như có giác quan thứ sáu. Liền cảm giác giác đây là hắn, cho dù tối đen không thấy được năm ngón tay hắn, cho dù chỉ có 1 ít ánh sáng nhợt nhạt từ khe cửa dưới chân….

Lúc cô lên tiếng, cảm giác được người kia thả tay xuống.

Nam Bắc không rút dao về nhưng hắn đã thu hồi súng.

“Không nên cử động.” Trình Mục Dương nói với cô, “Chúng ta đang đứng trên bom, không biết trên mặt đất còn cái gì không.” Cô dạ, thu hồi lưỡi dao, mu bàn tay lướt qua cánh tay hắn.

Ánh mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng hắn.

Hắn lặng yên không một tiếng động vươn tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng cô.

Ở một khác của căn phòng truyền đến âm thanh, âm thanh của một người đàn ông xa lạ: “Ông chủ, thứ này thật tốt a, có thể lấy lại sử dụng được không?”

Giọng nói nhỏ dần, từ nồi hơi đi ra hai người.

Nam Bắc có thể thấy là một nam một nữ.

Nhìn qua, cảm thấy quen thuộc.

Một người trong đó cầm cái đồng hồ và quơ quơ cái hộp màu đen. Sau đó buông tay lấy ra từ trong người một thứ gì đó, bật lên, chiếu sáng hơn nửa căn phòng này. “Thật ngại quá, lúc nãy vội vàng gỡ kíp nổ nên không chiếu sáng cho mọi người.” Nói chuyện là người đàn ông, mang mắt kinh rất nhã nhặn.

Bốn phía là nồi hơi đang vận động phát ra tiếng vang rất lớn.

Cô rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ xung quanh. Thẩm Gia Min


Old school Swatch Watches