
không tin, nhưng em không thẹn với lòng,
mỗi câu đều là thật, em yêu anh là thật, mua nhà là thật, em sẽ chết……
cũng là thật.”
Lệ Bình không phản ứng, cô nuốt xuống nghẹn ngào rồi nói tiếp.
“Mẹ từng dạy em, bất kỳ việc gì cũng chỉ thử qua 3 lần, cứ như vậy,
không làm thất vọng người khác hay chính mình, em không cố chấp như anh
tưởng tượng đâu, với ba, em thử qua 3 lần, đáng tiếc, ông vẫn làm như
không thấy; đuổi anh tránh xa em, em cũng thử 3 lần, nhưng anh không bỏ
đi mà tiếp tục ở bên cạnh em, dùng sự dịu dàng sưởi ấm trái tim em. Em
là người, không phải tượng gỗ, cho nên em yêu phải anh cũng là điều
đương nhiên.
Em không dùng mưu mẹo trong tình yêu, bởi đã từng tận mắt thấy mẹ đổ bao tâm huyết cũng vẫn vô ích. Từ bé em đã học được, yêu không miễn cưỡng
được, không cầu xin được, cũng không phải chỉ cần bỏ sức vun bón thì sẽ
ra hoa kết quả, cho nên…… Những lời em nói với Hựu Đình chỉ là nói dỗi.”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Bình cũng quay lại nhìn cô không chớp mắt, một lúc lâu sau, anh cười, nụ cười chẳng hề ấm áp.
“Cô rất có tài ăn nói, đáng tiếc, thuyết phục không được tôi.”
Bình thản, cô hiểu ra, gật gật đầu,“Dù thế nào thì em đã thử 3 lần, đủ.” Cô không khóc, ngược lại cười khẽ,“Em không khóc mà sẽ cười chúc anh
hạnh phúc.”
“Tôi rất mừng vì cô là người lấy được bỏ được.” Nói một đằng nghĩ một
nẻo, điều anh nói như dao bén cứa vào lòng nhưng anh sẽ không đổi ý, sẽ
không lại thương tổn Hựu Đình, anh sẽ hoàn thành lời hứa với vợ chồng dì Tĩnh Phân.
Về phần Hựu Huyên…… Anh chợt nhận ra- người mình yêu không nhất định là người mình cưới.
“Em là người như thế.” Cô gật đầu dứt khoát tựa như đang giận dỗi.
“Vậy tốt lắm.” Nói xong, anh xoay người bước đi.
Hựu Huyên đứng dưới tàng cây, kiêu ngạo thẳng lưng, cô cố trừng mắt thật to không cho nước mắt rơi xuống, ép chính mình ghi khắc bóng lưng anh
vào tâm khảm rồi thì thầm với gió đêm.
“Tạm biệt, tình yêu của em……” Kể xong câu chuyện, Tiểu Ưu đóng album ảnh
lại, có chút buồn bã mất mát, trong album cô không có ảnh chụp của Lệ
Bình, nhưng dù vậy, bóng hình anh chưa bao giờ mờ đi trong lòng cô.
Tiểu Kí bẹp bẹp miệng, cô bé không hiểu đau lòng là gì nhưng vẫn thấy
ngực nghèn nghẹn, giống như có cái gì đè nặng, đôi mắt cay cay, giống
như có cái gì sắp chảy xuống.
“Chị ơi, chị có…… đau đau ở đây không?” Cô bé chỉ vào ngực Tiểu Ưu hỏi.
Cô cười, xoa đầu cô bé, “Trước kia thì đau lắm, bây giờ không đau nữa.”
Thời gian là liều thuốc hay, nó có thể xóa đi những ký ức thống khổ
nhất.
“Chị ơi, chị còn thích Anh Lệ Bình không?”
“Thích.” Cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói:“Rất thích, rất rất thích.”
Giống như chỉ là thích, cô không biết hình dung cảm tình mình thế nào
nữa. Cô không còn là cô gái cao ngạo, cũng không sợ nhìn nhận tình cảm
của mình nữa.
“Mình cướp ca ca về được không chị?”
“Chị từng học được rằng thích 1 người đã là chuyện hạnh phúc rồi, không
nhất thiết phải giữ người đó bên cạnh, có đôi khi, buông tay mới là tốt
nhất.”
Cô không học được điều này từ mẹ ruột, nhưng lại học được từ một người
mẹ khác, buông tay, không phải buông tha người khác mà là buông tha
chính mình.
Tiểu Kí cái hiểu cái không, một lúc lâu thật lâu sau, cô bé vòng ra sau
sô pha ôm lấy Tiểu Ưu, kề mặt vào má Tiểu Ưu, ngọt ngào nói:“Nếu chị còn đau đau thì nói với Tiểu Kí nha, Tiểu Kí vù vù cho chị.”
“Được ha, khi nào chị đau thì nhất định sẽ nói với Tiểu Kí.” Cô vỗ về
mặt Tiểu Kí, đây chính là người thân a, là người sẽ đau vì mình đau,
buồn vì mình buồn, Tiểu Ưu rất vui vẻ, bởi sau nhiều năm mất đi người
thân, cô lại có được người thân.
“Chị ơi, chị không giống trong ảnh.”
“Ừ, không giống lắm.”
Chính cô cũng nhận ra điều đó, một phần do trang điểm- trước kia ngoài
đồng phục, váy múa thì cô chỉ mặc âu phục đen, luôn búi tóc, nghiêm
khắc, không giống thiếu nữ 18 chút nào- hiện tại, màu gì cô cũng mặc, có điều, vì chân có tật nên cô thường mặt áo váy dài che lấp đôi chân.
Ngoài ra còn vì cô luôn cười, cũng như bầu trời dù không bao giờ đổi màu nhưng lúc mưa dầm dề hay nắng chói chang thì cũng khác biệt rất nhiều.
“Vì sao không giống ạ?”
“Bởi vì……” Tiểu Ưu cười cười, nói:“Kể chuyện tiếp nha, chuyện về một cặp chị em sinh đôi.”
“Chị kể nhanh đi, Tiểu Kí thích nghe kể chuyện nhất.” Cô bé ôm lấy cánh tay Tiểu Ưu lắc qua lắc lại thúc giục.
“Ngày xưa có hai chị em sinh đôi, người chị rất đẹp, lại tốt bụng, cười
tủm tỉm suốt ngày, mọi người trong thôn đều thích cô, người em thì rất
xấu, xấu cả tính nết, mọi người đều chán ghét cô. Có một ngày, người em
giận dỗi chạy vào rừng sâu, trong rừng, cô gặp một bà lão, cô bèn kể với bà rằng cô rất oán vì ông trời không công bằng, vì sao cho chị cô một
gương mặt xinh đẹp như thế mà lại cho cô gương mặt thật xấu, làm cho mọi người không thích cô.”
“Đúng vậy, không công bằng, ông trời thật xấu.” Tiểu Kí thốt lên.
“Bà lão nói với người em: “Bà có cách biến cháu thành 1 cô gái xinh đẹp, nhưng con phải học xong một việc mới được.”
“Việc gì ạ?”
“Bà lão bảo người em trở về và mỉm cười với mọ