
ức nở một nụ cười, tiếp tục bài diễn giảng của mình.
“Em sợ anh sẽ bảo thiếu nữ vị thành niên không nên sống 1 mình, cho nên
em để dành 1 phòng ngủ cho anh, à, đây là chìa khóa phòng, cũng là quà
sinh nhật em tặng anh.”
Cô mở ra lòng bàn tay, dâng lễ vật cho anh.
Lệ Bình hừ lạnh, nhướng mày nói:“Thật đúng là bám riết không tha ha.”
Nói xong, anh xoay người vào phòng.
Vội vàng, cô giữ chặt tay anh hỏi:“Em phải nói sao anh mới chịu tin, em chưa bao giờ lừa gạt cảm tình anh?”
“Có lẽ cô lừa cả chính mình đó thôi, cô không yêu bất luận kẻ nào trừ chính mình.” Anh đưa tay kéo mở năm ngón tay cô rồi bỏ đi.
Xem bóng lưng anh, cô cười khổ, lần thứ 2, lại thất bại.
Khi cô lấy lại dũng khí thì đã là 1 tuần sau, bệnh viện có gọi cho cô
vài lần nhưng cô ngoảnh mặt làm ngơ, cô co đầu rút cổ, cho rằng chỉ cần
trốn tránh thì sẽ bình yên vô sự, nhưng điều này chẳng hề đúng với
chuyện của Lệ Bình.
Tuần này, anh đến Phương gia, đối với Hựu Huyên nhìn như không thấy, anh chỉ nói chuyện với “gia đình kia”, anh lại chạy về quốc gia của họ.
Cô chắn đường anh vài lần muốn nói chuyện nhưng anh luôn mặt lạnh chờ cô nói xong, có điều đối với gương mặt đó thì chẳng ai có thể nói hết lời.
Chủ nhật, 12 giờ 5 phút, chú Chu và Lệ Bình đến nhà chơi, quả thật, 2
nhà Chu-Phương luôn thân thiết với nhau. Lần này, bọn họ đặc biệt đến để nếm thử món “vạn loan chân heo” Lâm Tĩnh Phân vừa học được.
Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, cô thấy Phương Hựu Đình ôm Lệ Bình vào
phòng, hai người nói nói cười cười, thái độ thân mật, đáy lòng Hựu Huyên dấy lên sự hoài nghi, có thật giữa họ chỉ có tình anh em như Lệ Bình đã nói?
Hựu Huyên nhìn thoáng mớ hành lý đã đóng gói xong, mím đôi môi tái nhợt. Lần thứ 3, bỏ xuống lớp vỏ kiêu ngạo, cô cố lấy can đảm.
Xuống lầu, sự xuất hiện đột ngột của cô làm không khí lặng xuống nhưng
cô không nhìn người khác mà đi thẳng đến trước mặt Lệ Bình, nhìn anh
chằm chằm, như đứa nhỏ đang tùy hứng.
“Em muốn nói chuyện với anh.” Trong đôi mắt cô chỉ có bóng hình Lệ Bình.
“Chúng ta chẳng có gì để nói.”
“Có, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, hiện tại không nói thì về sau chúng ta chẳng còn dịp nào.”
Cô cố chấp đứng trước mặt Lệ Bình không nhúc nhích, dùng thái độ biểu lộ sự kiên trì, nếu anh không chịu nghe cô nói thì ai cũng đừng hòng ăn
cơm.
Chu Tín Bân hết nhìn Hựu Huyên lại nhìn con trai rồi vỗ vai Lệ Bình: “Đi đi, có chuyện gì thì cũng nên bình tĩnh nói chuyện với nhau, dù sao về
sau vẫn phải thường xuyên gặp mặt nhau.”
Lệ Bình lạnh lùng, anh liếc Hựu Huyên một cái, đứng dậy.
Không giải thích gì, Hựu Huyên chạy theo Lệ Bình ra cửa, dù sao cô quen rồi, mà mọi người cũng biết tính cô.
Ra trước sân, Lệ Bình dừng lại cạnh gốc cổ thụ, không quay đầu, anh khô khan nói.“Có gì thì nói đi.”
“Em mắc bệnh, có lẽ sẽ chết.” Cô đã lên mạng tra thử, tất cả đều là dấu
hiệu của ung thư, hơn nữa cô còn có khả năng di truyền gen bệnh từ mẹ.
Anh không quay đầu lại nhưng có thể thấy rõ bờ vai anh run lên. Cô có
thể xem như đó là dấu hiệu anh vẫn quan tâm cô không? Hựu Huyên cười
cười, nói không chừng chỉ do cô tưởng bở thôi.
“Bác sĩ nói?”
“Không phải.”
Anh thở nhẹ rồi mày rậm nhíu lại.
“Em thường bị ngã, có thể là ung thư xương.”
Diễn viên múa nào không từng bị ngã, từ nhỏ đến giờ cô vẫn ngã như cơm
bữa, nếu là ung thư thì cô còn sống đến hôm nay sao? Muốn nói dối thì
cũng nên biên soạn trước, nhất là không nên nói dối về bệnh tật mình
trước mặt bác sĩ.
“Hôm trước em bị ngã trên sân khấu, bác tài xế chở em đi bệnh viện, lời
bác sĩ nói làm em rất sợ, cho nên em mới nói lung tung với Hựu Đình, em
không cố ý, em chỉ muốn xả giận lên Hựu Đình, em không có không yêu anh, thật đó.”
Lệ Bình nhìn cô, có chút hèn mọn.“Cô còn định giở mưu mẹo gì để cướp tôi từ tay Hựu Đình?”
Mưu mẹo? Anh xem bệnh tật của cô là mưu mẹo? Cô chỉ nói dỗi với Hựu Đình thôi mà…
“Không phải mưu mẹo, là thật đó. Nếu anh còn thương em, xin anh, ở cạnh
em trong lúc này, em cần sự cổ vũ của anh để vượt qua bệnh tật.” Cô
không muốn chết đi trong cô độc như mẹ.
“Không sai, có điều—đó là nếu tôi còn thương cô. Nhưng vấn đề là tôi đã
thấy rõ bộ mặt thật của cô, mà người như cô thì không-đáng-được-thương.”
“Anh không ở lại bên em? Là nói dỗi hay anh thật lòng nghĩ vậy?” Cô hỏi lại.
“Tôi không giận dỗi gì cả, mà thực ra, tôi còn phải cảm ơn vì cô giúp
tôi nhìn rõ mọi việc, giúp tôi hiểu được ai mới là người tôi nên trân
trọng, tôi định sẽ nói với cô sau nhưng vì cô luôn dựng lên những lời
nói dối muốn làm tôi đổi ý, cho nên có lẽ tôi nên nói thẳng.
2 tháng sau, tôi sẽ đính hôn với Hựu Đình, về sau cô sẽ chỉ là chị vợ
tôi, đến lúc đó, dù có khóc thì cũng xin cô chúc phúc 2 đứa tôi.”
Lời nói tàn nhẫn như con dao cắm thẳng vào tim cô, Hựu Huyên cắn chặt
môi không cho mình thét lên, thời khắc này, cô không thể vờ không thấy
anh hận cô được nữa.
Cúi đầu, cô nuốt nước mắt vào trong, để mặc chúng nó làm bỏng rát chính mình.
Cô nói: “Vì xin anh tha thứ, em đã thử 3 lần, trong 3 lần này, mỗi lời
em nói đều là thật, có lẽ anh