pacman, rainbows, and roller s
Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng

Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324372

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.

c bài tiếp, lại kinh ngạc phát hiện, bài có chút không

giống vừa nãy.

Những từ cô đánh dấu định để lúc nào về thì tra từ điển,

nghĩa của từ được bổ sung tất cả ở bên cạnh, không chỉ có như vậy, những chỗ cô

đánh dấu bằng bút đỏ, cô đã sửa đi sửa lại cả nửa ngày nhưng vẫn không rõ ý thì

đã được sửa lại hoàn toàn rõ ràng.

Những chứ viết này, Lâm Thư biết, cùng với chữ viết trên tờ

giấy vừa nãy rõ ràng là từ tay một người.

Lâm Thư trầm mặc một lúc lâu, quay đầu về phía phòng ngủ

nhìn một lúc.

Trong giây phút đó, Lâm Thư nghe thấy tiếng tim mình đập loạn

nhịp thình thịch.... đột nhiên cảm thấy, cõ lẽ Tô Mặc cũng không phải người như

cô nghĩ là người có bụng dạ nham hiểm, vô ác bất ta (không điều xấu xa nào

không làm vô cùng độc ác), đuổi cùng giết tận....

Cõ lẽ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng, mọi chuyện có thể thay

đổi trong những lúc lơ đãng nhất.



Kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến, trong sân trường học khắp nơi

tràn ngập bầu không khí "Sầu vân thảm đạm vạn dặm ngưng" (Tình cảnh

vô cùng bi thảm). Nhưng Lâm Thư được Tô Mặc chỉ cho những chỗ trọng tâm, lại ôn

tập đến các bài chuyên ngành nâng cao, quản thực giống như có thần giúp.

Lúc hội con gái trong phòng ký túc xá nhìn thấy Lâm Thư cầm

trong tay quyển sách đầy đủ trọng tâm trở

về, quả thực điên cuồng, tôn sùng cô giống như là "Thần thánh".

Lâm Thư suy nghĩ một chút, cảm giác thiếu Tô Mặc một câu

"Cảm ơn", lúc ở nhà Tô Mặc, nghĩ đến anh ta đang ngủ, nên lặng lẽ rời

đi.

Sau đó, Tô Mặc cũng không để cho cô đến chăm sóc Bánh Bao nữa.

Có lẽ nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ của cô, hoặc là muốn kết thúc trò chơi vô nghĩa

này, Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, Lâm Thư đều có một chút cô đơn.

Mặc dù, cô giải thích sự cô đơn này là vì nhớ nhung đồ ăn vặt

trong ngăn tủ của Bánh Bao.

Nói chung môn thi cuối cùng "Có sự chuẩn bị mà đến"

với người "có tiếng mà không có miếng" luôn giống nhau. Thi xong môn

cuối cùng, Lâm Thư hát khúc hành quân, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà,

trải qua một kỳ nghỉ đông tốt đẹp.

Ăn ngủ, ngủ ăn. Hai chữ này khiến cho con người ta cảm thấy

thật hạnh phúc thật tốt đẹp, lắp ghép lại với nhau càng khiến người ta cảm thấy

giống hệt như mình được sống trên thiên đường vậy. Nằm đệm êm ôm chăn ấm, hưởng

thụ sở trường nấu ăn ngon của mẹ già, Nghĩ tới đây, Lâm Thư không khỏi bất cười

"Hắc hắc".

Đúng lúc Tiếu Đồng bước vào ký túc xá, liền nghe thấy tiếng

cười đắc chí "Chói tai" đó: "Đồ ngốc kia, cậu có thể có chút tiền

đồ cho tớ nhờ được không?"

"Cậu chính là đang hâm mộ ghen ghét đó, nửa tiếng nữa

là chị đây có thể về đến nhà rồi, còn cậu phải ngồi tám tiếng trên xe lửa. Được

rồi, hôm nay tâm trạng tớ đây rất tốt, không so đo với cậu"

Tiếu Đồng giận, ai có thể tới lôi con nha đầu không biết tốt

xấu này ra ngoài chém cho cô nhờ với!

Lúc Liễu Yên Nhiên bước vào cắt ngang những lời tự sướng của

Lâm Thư: "Cha cậu đến trường mình đó, đang ở dưới ký túc xá chờ cậu"

"Hả?" Lâm Thư kinh ngạc, cô nhớ rõ là có bảo cha đến

đón mình đâu, không lẽ cha đã trở nên khéo hiểu lòng người rồi?

Từ xa, đã nhìn thấy ông Lâm, cô vô cùng vui vẻ mà vẫy vẫy

cánh tay, Lâm Thư chạy tới chỗ ông Lâm, cho ông một cái ôm mạnh mẽ: "Cha,

đồ con mang về nhà cũng không nhiều lắm, sao dám làm phiền ngài ngự giá thân

chinh?"

Ông Lâm liền lắc lắc tay: "Vì thế, cho nên không phải

là cha đến đón con về nhà?"

Lâm Thư: "..... Cha à, cha thật biết nói đùa"

Ông Lâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Thư, kèm

theo vẻ mặt trách trời thương dân, Lâm Thư đột nhiên hiểu ra: "Cha, không

phải là cha nói thật chứ?"

Đưa hai cái móng vuốt ra, an ủi vỗ vỗ vai Lâm Thư: "Mẹ

con bảo cha nhắn với con một câu. Có bạn trai, vào cửa nhà, không có bạn trai,

ngủ ký túc xá"

Mẹ, rốt cuộc nguyện vọng muốn gả con gái ra ngoài của mẹ lớn

từng nào vậy, xem mắt thì thôi, hôm nay còn sử dụng thủ đoạn độc ác này, mẹ tuyệt

đối không phải là mẹ ruột của con, chắc chắn không phải?

Nước mắt sợi mỳ của Lâm Thư chảy xuống, lấp lánh nhìn về

phía Ông Lâm: "Chuyện này, cha, cha có thể lấy một chút quả cảm của người

cảnh sát nhân dân ra dùng được không?"

"Không lẽ cha cứ như vậy nhìn con gái có nhà mà không

thể về, ở ngoài đầu đường trong gió bắc rét lạnh run lẩy bẩy sao? Ngộ nhỡ con

biến thành cô bé bán diêm chết rét đầu đường, chẳng lẽ cha muốn người đầu bạc

tiễn người đầu xanh sao?"

"Cha....! Lấy dũng khí ra, thay con cầu cạnh với mẹ

đi"

Lâm Thư nói xong hai mắt lưng tròng, nhưng Ông Lâm vẫn bất đắc

dĩ nhún vai: "Con gái à, cha con cũng có tuổi rồi, ngay cả con cũng nhẫn

tâm giầy vò cha sao?"

Hi vọng cuối cùng "Phằng" một tiếng vỡ tan, Lâm Thư

ba hồn chín vía bị đả kích, một lúc lâu nguyên thần không có cách nào trở về.

Ông Lâm thở dài, thấy bốn bề vắng lặng, len lén kéo Lâm Thư, từ trong ví lấy ra

một xấp tiền giấy đưa cho cô: "Con gái, mẹ con từ chối tiếp tế cho con

trong một khoản thời gian, đây là tiền sinh hoạt phí, đó là tiền riêng của cha,

con chi tiêu tiết kiệm một chút"

Lâm Thư kích động cầm móng vuốt của cha, khóe mắt lóe sáng cảm

động,