
u.
"Đều tại anh hết, tự nhiên làm cho em giật mình làm
gì" Khó khăn lắm mới dậy sớm được để ngắm mặt trời mọc, kết quả, bây giờ....
Lâm Thư nhìn nhìn chút ánh sáng phía chân trời, vô cùng uể oải,
mà càng làm cho cô uể oải hơn đó là, Tô Mặc lập tức xoay người đi về phía mọi
người ở đằng trước, hình như thật sự định để lại cô ở đây một mình.
Ở giữa lưng chừng núi, bị những tảng đá lớn che khuất hết tầm
nhìn, chỗ nào cũng là sương mù quanh quẩn, ngoại trừ nghe thấy tiếng chim hót
thanh thúy từ trong rừng truyền ra, thì vô cùng yên tĩnh.
Haiz, thực sự ngày hôm qua không nên hăng hái chiến đấu với
thế lực ác đến chết đi sống lại. Xem đi, ai bảo hôm qua hăng hái quá làm gì, để
cho ngày hôm nay mới bị thảm như vậy
Ôm chân, Lâm Thư ngơ ngác nhớ lại.
Nhưng mà, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện hai chân thon
dài, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Mặc đang đứng ở trước mặt: "Sao
anh lại quay lại?"
"Anh đi thông báo với mọi người một chút, không lẽ ném
em ở lại chỗ này thật à?" Tô Mặc chậm rãi nâng Lâm Thư: "Đi thôi, anh
cõng em"
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Thư lúc này là.... Xem ra,
ngày hôm qua có chút hả hê là đúng?
Nằm ở trên lưng của Tô Mặc, cảm giác rất chắc chắn, xem ra
anh không hề gầy yếu giống như vẻ bề ngoài.
Chỉ một lát sau, phía chân trời dần dần tỏa ra ánh sáng nhàn
nhạt, nhưng đáng tiếc chỉ có thể nhìn thấy những thứ này mà thôi. Trong tưởng
tượng của cô sẽ có những tia nắng sớm dần dần chiếu sáng, mặt trời buổi sớm mai
mê người mỹ vị như lòng đỏ trứng, trong đất trời đen tối dần dần lặn mất....
sau đó biến thành hình dáng như bây giờ.
Những đường nét cong cong dịu dàng của núi rừng, ở trong tia
nắng ban mai hiện ra những màu xanh tinh khiết của lá cây, những tia sáng chiếu
xa dần, thật lâu sau trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở vững
vàng.
Cả người Tô Mặc, từ trên xuống dưới đều bị gắn vào trong một
ống kính màu vàng nhạt, phát ra ánh sáng lấp lánh. Thoáng quay đầu lại, là có
thể nhìn thấy những sợi tóc dán trên trán anh, rậm rạp rối bù. Trên những ngọn
tóc bị quấn lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, khiến Lâm Thư bắt đầu sinh ra
ham muốn, muốn được sờ vào cái đầu kích thích của anh, cô đã thực sự làm như vậy
rồi.... Chọc chọc, cảm giác lông lá xù xì.
"Tô Mặc, anh không cảm thấy đáng tiếc sao? Không được
nhìn thấy mặt trời mọc...."
"Không còn cách nào, ai bảo anh làm em sợ đến mức sai
chân?" Tô Mặc trả lời có hơi chế giễu.
"Cho dù anh không thể vĩnh viễn ở bên cạnh em, chí ít,
bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em" Nếu không cẩn thận nghe, thì những lời này của
Tô Mặc sẽ gần như là muốn tan biến ở trong nắng sớm trong lành này.
Lâm Thư nhìn những bậc thang dài dằng dặc, bỗng nhiên cảm
giác đường dài như vậy, hình như là đi qua cả cuộc đời.
Mặt trời mọc thật kỳ lạ nha, Lâm Thư không kìm được suy nghĩ
này.
Ngồi tren xe buýt trở về, Tiếu Đồng ngồi ở bên cạnh Lâm Thư,
thấy cô vẫn đang còn cái dáng vẻ si ngốc, không khỏi thở dài
Lúc leo núi, ai cũng không phát hiện ra Lâm Thư bị rớt khỏi
đoàn, chỉ biết Tô Mặc chạy tới nói Lâm Thư bị sai chân, anh đưa cô trở về.
Nhưng đợi đến khi đoàn người ngắm cảnh mặt trời mọc xong trở về, lại thấy Lâm
Thư đang cười khúc khích. Đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.
"Tớ nói này, cậu hoàn hồn mấy giây được không?"
"Hả..."
"Rốt cuộc là sáng nay xẩy ra chuyện gì vậy?"
"Ừm"
"Lâm Tiểu Thư, cậu là một sinh vật đơn bào à!
"Ừm....."
Tiếu Đồng: ........ (@_@) Tôi chém!
"A, đau quá...." cuối cùng thần kinh của Lâm Thư
cũng trở lại bình thường, ôm má, hoảng sợ nhìn về phía Tiếu Đồng. Nhưng mà lúc
này, Tiếu Đồng đã nhìn ra ngoài cửa sổ rồi, không hề để ý đến ham muốn nói chuyện
của cô.
Vì vậy, Lâm Thư một trăm linh một lần nhớ lại câu nói kia của
Tô Mặc : "Bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em"
Thật ra thì, dáng vẻ như vậy cũng không tệ
Sau khi chơi xuân, Lâm Thư cảm nhận thấy rõ ràng trong lúc
đó cô và Tô Mặc đã xuất hiện một chút thay đổi kỳ diệu. Hóa ra Tô Mặc cũng quan
tâm đến cô với mức độ nhất định.
Nói ví dụ như, bây giờ....
Lâm Thư cầm trên tay một cái áo có phông có in hình
Spongebob Squarepant
(http://images1.fanpop.com/images/photos/1500000/Spongebob-spongebob-squarepants-1595658-1024-768.jpg),
mặt không chút thay đổi nhìn Tô Mặc : "Ừ, đây là của anh"
Tô Mặc chán ghét dùng một ngón tay gẩy chiếc áo phông:
"Vì sao anh phải cùng em làm cái việc ngu ngốc vô nghĩa này?"
"Bởi vì hôm nay là sinh nhật em, anh đã đồng ý đi chơi
cùng em"
"Nhất định phải mặc cái này à?"
"Anh nhìn xem, em cũng đang mặc nó đây, đây chính là áo
tình nhân đó"
"Vậy hôm nay em muốn đi đâu?"
"Tất nhiên là........ đến khu vui chơi rồi"
Nhìn sự hăng hái khác thường của Lâm Thư, anh không khỏi
nghi ngờ, thật sự không phải là cô đang cố ý chỉnh anh nhằm trả thù mối oán hận
năm xưa đó chứ?
Bất đắc dĩ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, Tô Mặc hận
không thể một cái tát chết chính mình. Ai bảo anh nhất thời mềm lòng làm gì?
"Em đang đùa với anh phải không?" cho dù Tô Mặc
bình tĩnh đối mặt với tình cảnh này, nhưng cuối cùng