
ánh cây làm nền cho cô ta.
Tình cảm đối với Trác Dịch, Lâm Thư chưa bao giờ có ý nghĩ
giấu giếm Trang Hiểu Hàm. Đã là bạn thân, thì phải chia sẻ những bí mật trong
lòng không phải sao?
Sau khi Trang Hiểu Hàm biết, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cười
nói: "Lâm Thư, tớ dám đánh cược, Trác Dịch nhất định là thích cậu rồi.
Nhìn ánh mắt cậu ấy nhìn cậu ấy cũng đủ biết, tràn đầy ý tứ sâu xa nha"
Cõ lẽ chính vì những lời nói đó, cuối cùng Lâm Thư cố gắng lấy
dũng khí, tốn mất một tháng, hăng hái học cách làm thế nào để có thể đan được một
chiếc khăng quàng cổ, đang xong rồi, phải đi thổ lộ, Lâm Thư tự nói với mình
như vậy.
Trong cuộc đời có thể sẽ có ít nhiều chuyện khiến bạn trở
nên hối hận, nhưng Lâm Thư chưa bao giờ hối hận những việc có liên quan đến
Trác Dịch.
Lễ giáng sinh năm đó, Lâm Thư cẩn thận từng li từng tí ôm
cái túi lớn, những câu nói ở trong lòng lại hiện lên, dường như phải nói thế
nào để khiến cho người ta hài lòng nhất.
Hẹn gặp Trác Dịch trong một rừng cây nhỏ ở trường học, Lâm
Thư đang định đến chỗ hẹn, không ngờ Trang Hiểu Hàm cũng cầm một chiếc hộp quà
tinh xảo ra khỏi lớp học cùng cô.
"Tiểu Thư, có một chuyện không biết tớ có nên nói cho
câu hay không"
"Người Trác Dịch thích là tớ"
Lâm Thư lập tức bối rối.
"Thật ra thì, cậu là bà mai mới đúng"
"Lúc cậu nói cho tớ biết, người cậu thầm thích là cậu ấy,
tớ nghĩ cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ hi vọng cậu sẽ thật hạnh phúc, cho nên tớ
đã thử nói chuyện với Trác Dịch, định giúp cậu tìm hiểu tính tình của cậu ấy”
"Cậu ấy biết tớ là bạn tốt của cậu, liền tán gẫu với tớ,
chúng tớ phát hiện cả hai có nhiều điểm giống nhau"
"Lúc ấy tớ đã nghĩ, Trác Dịch là một người xuất sắc như
vậy, nếu thật sự thích cậu, e rằng sau này cậu sẽ phải đối phó với sự dòm ngó của
rất nhiều các cô gái khác. Nếu như Trác Dịch không phải là người chung tình, chắc
chắn cậu sẽ bị thiệt thòi"
"Cho nên, tớ liền thổ lộ với cậu ấy, nếu như cậu ấy qua
được cửa ải của tớ, vậy cậu có thể hoàn toàn yên tâm thích Trác Dịch rồi"
"Nhưng mà, không ngờ lúc tớ thổ lộ, Trác Dịch lại đồng
ý, cậu ấy nói, thật ra người trong lòng cậu ấy là tớ"
"Tớ bị cậu ấy làm cảm động, vì thế đã đón nhận cậu ấy"
"Tiểu Thư, cậu là người bạn tốt nhất của chúng tớ, cho
nên cậu sẽ chúc phúc cho chúng tớ chứ?"
"Cậu xem, đây là quà giáng sinh tớ mua tặng cậu ấy"
Trang Hiểu Hàm nói.
Từ trong hộp lấy ra một cái khăng quàng cổ khá tinh xảo, chỉ
cần nhìn nhẵn mác bên ngoài, cũng biết giá trị xa xỉ đến mức nào.
Lâm Thư nắm chặt chiếc túi trong tay, có chiếc khăng quàng cổ
nhầu nhĩ ở bên trong, vì thời gian gấp quá, nên ở góc có lộ ra mấy sợi len,
chưa kịp xử lý. Đúng vậy, để cho Trác Dịch quàng loại khăng xấu xí này thật sự
là không phù hợp với khí chất của cậu ấy.
Lâm Thư nhắm hai mắt lại trong mấy giây, sau đó ngẩng đầu
lên, cười đến sáng lạn: "Không ngờ hai người lại thích nhau, nhưng mà,
đúng là các cậu rất xứng đôi, chúc mừng hai người"
Nhưng mà, hai từ bạn tốt này, cô thật sự không gánh được.
Không thể trêu chọc tiện dân, nhưng chẳng lẽ bản thân không
trốn thoát sao? Đúng thời điểm mấu chốt lên lớp mười hai, Lâm Thư chuyển trường.
Đối mặt với sự đưa tiễn tiếc nuối của Trang Hiểu Hàm, cô đưa ra lý do là .....
Năm cuối cùng của cấp ba, cha mẹ tớ muốn tớ chuyển về học ở trường gần nhà, để
tiện chăm sóc tớ.
Thật ra thì lý do này thật sự khó mà làm người ta tin, có
nhà trường nào ở vào thời điểm mấu chốt này sẽ dễ dàng đồng ý cho học sinh chuyển
trường? Nếu không phải là cô kiên trì, hơn nữa nếu không nhận thấy tâm trạng của
cô có gì đó bất thường, thì ông Lâm và bà Thi làm sao có thể đồng ý được?
Về sau, dần dần liên lạc giữa Lâm Thư và Trang Hiểu Hàm,
Trác Dịch cũng thưa dần, mãi cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, bọn họ đi Mỹ du học,
mới "hoàn toàn" đem chuyện này ném ra khỏi đầu.
Nhưng ai ngờ, ba năm sau, bọn họ lại trở về.
Đây là vết thương lớn nhất trong lòng cô, Lâm Thư tự cho rằng
đã khỏi hẳn, chẳng qua chỉ còn là vết sẹo, mỗi khi mở ra, chỉ còn là một về máu
mờ mờ, không cách nào đối diện.
Lâm Thư cắm đầu cắm cổ nói xong, gần như muốn chìm đắm trong
không khí bi thương, nhưng dường như Tô Mặc không chịu được nhíu nhíu mày, sắc
mặt càng ngày càng khó coi.
"Tôi không có hứng thú tìm hiểu những chuyện đã qua của
em và Trác Dịch, hơn nữa chuyện đó cũng không liên quan gì đến tôi"
Vậy anh muốn giải thích cái gì? Lâm Thư không hiểu nhìn Tô Mặc.
Lại phát hiện cơn giận của anh càng lớn, nhấn chân ga một cái, Lâm Thư liếc
nhìn đồng hồ vận tốc, trong lòng run lên, ở trong nội thành mà đi với tốc độ
này hoàn toàn không nghi ngờ chính là đang "Đua xe".
"Siêu thị, xẩy ra chuyện gì?"
Lâm Thư lúc này mới nhớ ra, ánh mắt có chút không tư nhiên:
"Cậu ấy nhận nhầm người"
"Lâm Thư...." Tô Mặc hừ một tiếng: "Đừng có
giở trò ở trước mặt tôi, không có tác dụng đâu. Tôi không dễ dàng bị em gạt như
vậy"
"Em..... em...." Lâm Thư ấp úng, không biết nói gì
cho đúng.
"Vậy tôi hỏi em trả lời" Tô Mặc cũng không cố ý
làm khó.
"Hôm đó người Trác Dịch nhìn thấy đúng