
là em?"
"Ừm, là em"
"Là do em nhìn thấy cậu ta, nên mới quyết định thổ lộ với
anh?"
"Ừm" Đúng là sau khi nhìn thấy cậu ta và Trang Hiểu
Hàm cô mới hi vọng bản thân mình cũng có thể tìm được hạnh phúc.
"Lúc đó, em không coi chuyện tình yêu này là thật?"
"Ừm" Đúng vậy, đó chỉ là cảm hứng nhất thời của cô
thôi, nhưng không ngờ anh lại đồng ý. Lùi hay tiến đều khó, không thể làm gì
khác ngoài việc nhắm mắt chấp nhận cục diện.
Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, giống như đang đấu tranh, nhắm hai
mắt lại, cuối cùng dùng giọng nói chậm chậm có chút dịu dàng hỏi một vấn đề cuối
cùng: "Lâm Thư, em thật sự yêu tôi, hoặc là thích tôi chứ?"
Lâm Thư há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.
"Được rồi, em không cần nói gì nữa" Tô Mặc cực kỳ
mệt mỏi phất phất tay, dừng xe ở vệ đường: "Em xuống xe đi, trò chơi này
cũng nên kết thúc rồi"
Vẻ mặt kia, giống như bình thường nhưng nụ cười lại mang
theo một chút tà ác, một chút lạnh lùng, một chút đạm mạc, thậm chí có một chút
kiêu căng, lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt như thế này của Tô Mặc .
Ngơ ngác ngồi tại chỗ không chút phản ứng, nhưng Tô Mặc giống
như không thể cùng cô hít thở chung một bầu không khí, mở cửa xe, dùng sức
"Đẩy" cô xuống xe. Một giây sau, chạy như bay không chút do dự.
Trong lòng Lâm Thư như bị đâm một nhát, nhìn chiếc xe dần biến
mất, trống rỗng, không biết nên làm gì. Rõ ràng, câu hỏi cuối cùng cô vẫn chưa
trả lời, tại sao Tô Mặc có thể cứ như vậy mà bỏ lại cô một mình? thật là, làm
cho người ta không thỏa mái.
Trong lòng giống như bị nến đổ vào, cháy sạch đau rát. Lâm
Thư nắm tay áo, lau sạch những giọt thủy châu không biết từ trên trời rơi xuống
lúc nào.
Không cần tôi thì sao, Tô Mặc, anh có gì đặc biệt hơn người
chứ! Không phải anh cũng giống như Bánh Bao đều là trêu chọc tôi sao? Đến bây
giờ, anh cũng chưa từng nói một câu là anh thích tôi? Anh dựa vào cái gì mà muốn
tôi nói trước? Căn bản anh cũng không có thích tôi, dựa vào cái gì mà anh nói
tôi chứ?
Càng nghĩ càng uất ức, Lâm Thư cảm thấy không thể bỏ qua như
vậy, gọi điện thoại cho Tiếu Đồng, hẹn ra ngoài ăn một bữa lẩu.
Ăn no rồi, chuyện gì cũng biết mất.
Đang nghĩ như vậy, tên của Tiếu Đồng lập tức hiện lên trên
màn hình điện thoại di động.
"Chị Tiếu, chúng ta...." Lâm Thư đột nhiên nghe thấy
một giọng nói có chút bất thường, không khỏi sửng sốt: "Chị Tiếu, chị làm
sao vậy?"
"Tiểu Thư, tên khốn Ninh Nhị kia!"
Lâm Thư biết, việc này nghiêm trọng rồi.
Ninh Nhị là biệt danh mà mấy người trong ký túc xá bọn cô
trêu Ninh Dật Viễn, sau mấy lần uy hiếp không có hiệu quả, Tiếu Đồng đối với lựa
chọn không đồng ý của các cô ấy cũng không thèm để ý nữa, sử dụng chính sách
không tham gia. Bản thân cô ấy chưa bao giờ gọi Ninh Dật Viễn như vậy, lúc nào
cũng là A Dật, A Dật. Cho dù bình thường hai người cãi nhau thế nào đi nữa,
cũng không thay đổi.
Nhưng mà lần này thậm chí đến nickname Tiếu Đồng cũng không
thèm gọi, Lâm Thư dù ngốc nghếch thế nào cũng biết, chuyện lần này không đơn giản
chỉ là gây gổ cãi nhau.
"Cậu đang ở đâu?" Lâm Thư mặc dù trong lòng cũng
đang khổ sở, ngày thường Tiếu Đồng lúc nào cũng mạnh mẽ, không ngờ lúc này lại
khóc lóc, cô càng lo lắng hơn.
"Tớ đang ở ký túc xá"
"Cậu ở đó chờ tớ, trăm ngàn lần đừng có đi đâu đó biết
không?" Lâm Thư khẽ cắn răng, cúp điện thoại nhanh chóng bắt một chiếc tắc
xi, đi về trường học, đúng lúc đó cũng nhận được điện thoại của Tiết Băng và
Yên Nhiên gọi trở về.
Chuyện này là thế nào vậy? Chẳng lẽ gần đây mấy người ở
trong ký túc xá đều gặp hạn sao? Lâm Thư xoa xoa mi tâm, rất phiền muộn. Nhưng
đang vuốt giữa chừng, liền nhận ra, đây vốn dĩ là thói thói quen của Tô Mặc.
Chán nản buông tay xuống. Lâm Thư à, cái gì cũng đừng suy nghĩ nữa.
Lúc Lâm Thư trở về ký túc xá, Tiết Băng và Yên Nhiên đang ngồi
bên cạnh Tiếu Đồng, tất cả đều mặt chau mày ủ.
Thấy Lâm Thư trở về, Liễu Yên Nhiên vội vàng nháy mắt với cô
một cái. Nhìn đôi mắt Tiếu Đồng đã sưng lên, hít sâu một hơi, Lâm Thư tươi cười:
"Cái tên Ninh Nhị không bằng cầm thú kia, đã xóa mất mấy cái hình trai đẹp
bảo bối trong máy tính của cậu đúng không?"
"Mấy bức ảnh đó rõ ràng là do cậu làm mất mà" Đây
vết đau vĩnh viễn trong lòng Tiếu Đồng, lúc trước cho Lâm Thư mượn máy tính, kết
quả Lâm Thư cắm một cái UBS chưa đầy virus vào máy tính, khiến cho tất cả các
tài liệu trong máy tính đều biết mất.
Vẫn còn biết tức giận, Lâm Thư thở phào nhẹ nhõm: "Vậy
Ninh Nhị đã làm gì? tớ giúp cậu xử lý cậu ta."
"Anh ta thích người khác" Tiếu Đồng phẫn hận tố
cáo
Làm sao có thể? rõ ràng mấy ngày trước hai người vẫn còn hạnh
phúc mỹ mãn đi dạo phố, không khác gì những
đôi tình yêu của những đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt. Trong phút chốc Lâm
Thư và hai người còn lại cảm thấy hoang mang nghi ngờ: "Tiếu Đồng, không
phải cậu đang nói đùa đấy chứ?"
"Không." sự đau lòng trong mắt Tiếu Đồng không hề
giống như đang giả vờ: "Tớ nhìn thấy rõ ràng anh ta đi cùng một cô gái
khác"
"Có lẽ là hiểu lầm thôi?" Cho dù nhìn thấy tận mắt,
có đôi