Old school Easter eggs.
Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng

Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325264

Bình chọn: 9.5.00/10/526 lượt.

m Thư à, không phải là em hiểu lầm

điều gì đó chứ?"

"Hả...?"

"Chẳng qua tôi chỉ bị mắc một bệnh nhẹ thôi, nghỉ ngơi ở

trong bệnh viện vài ngày là khỏe, nhìn dáng vẻ này của em thật sự làm cho tôi

tôi lại thấy hình như bác sĩ che giấu bệnh tình thật của tôi thì phải"

Lâm Thư: ......"Con nha đầu lừa người Liễu Yên Nhiên

kia"

***

Có câu tục ngữ gọi là trời sinh voi sinh cỏ.

Nhưng lúc này Lâm Thư lại càng đứng ngồi không yên. Ngây ngốc

bị mắc lừa, ôm hoa chạy tới chỗ này, trái tim vốn đang lơ lửng, lập tức lại bị

ném trở về chỗ cũ. Cái giảm giác này giống hệt như chơi trò Yun-night Speed,

khiến cho Lâm Thư rất không thoải mái. Cái cảm giác, này, giống như... Cô thực

sự vô cùng lo lắng cho Tô Mặc vậy, nhưng thật ra, anh ta lại không bị như vậy

chứ?

Trong lòng thầm oán hận một lúc lâu, nhưng Tô Mặc không hề để

ý đến vẻ mặt hối rắm của Lâm Thư, không bảo cô đi, cũng không nói chuyện tán gẫu

với cô, chỉ ngồi ở trên giường bệnh say sưa lật giở quyển tạp chí tài chính và

kinh tế.

Lâm Thư ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng là một giáo viên dậy tiếng

anh, lại đi đọc tạp chí kinh tài chính và kinh tế, thật sự là tục tằng! Nhưng về

sau, Lâm Thư mới hối hận một nghìn lẻ một lần, lúc đó không phát huy tinh thần

Bát Quái vĩ đại, tìm hiểu tới cùng.

Một phút, hai phút..... mười phút, hai mươi phút.....

Lâm Thư lắc lắc đầu mấy cái, đúng lúc hai mắt cô dường như sắp

không mở ra được nữa thì, "Tôi đói"

Ừ, tôi cũng vậy, Lâm Thư ở trong lòng âm thầm đồng ý một tiếng,

lần thứ hai từ từ "Dán" hai mắt lại, "Về nấu cơm giúp tôi, đổi lấy

điểm số trong kỳ thi cuối kỳ"

<Đinh.....> hai mắt Lâm Thư sáng lên, cái gì? Cô không

nghe nhầm chứ?

Tô Mặc nhìn Lâm Thư, nhàn nhạt gật đầu, "Đúng vậy..."

Lâm Thư suy nghĩ trái phải một lúc, "Giao dịch này nghe

cũng không tồi lắm"

Tất nhiên, mặc dù sau này chứng minh, thiên hạ không có bữa

ăn nào là miễn phí cả, lúc ấy Tô Mặc tính toán điểm số của cô, một môn thi

không được cho ai trong lớp học bị trượt, nhưng mà, lúc này Lâm Thư, vẫn chỉ là

một kẻ ngu si đần độn cảm thấy bản thân đã chiếm được tiện nghi lớn, vui vẻ đi

về nhà Tô Mặc

Bước vào căn nhà quen thuộc của Tô Mặc, Lâm Thư kinh ngạc

phát hiện ngoại trừ việc vòng một của Bánh Bao béo hơn so với trước đây, thì

hình như không có gì thay đổi hết. Thậm chí ngay cả cái gối dựa trước đây cô mặt

dày mày dạn đưa cho Tô Mặc, cũng vẫn im lặng nằm ở trên sofa như trước.

Trong lòng Lâm Thư đột nhiên xuất hiện một chút do dự, có điều

Bánh Bao rất nhanh chóng chạy ra cọ cọ vào chân cô, "Gâu, gâu..." Kêu

lên vài tiếng, nhìn qua hình như là đói bụng, lúc này Lâm Thư mới nhớ tới ở

trong bệnh viện cũng có một người mở miệng kêu đói như vậy.

Nấu cho Tô Mặc cái gì thì tốt, Lâm Thư suy nghĩ một lúc.

Dựa vào tay nghề nấu nướng của Tô Mặc, thì một chút tài nghệ

của cô hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ. Vì không muốn bị mất mặt, Lâm Thư quyết

định làm món đơn giản nhất - Mì sợi.

Từ trước đến nay Lâm Thư có một điều khác hẳn với những người

bình thường khác, đó chính là, thích ăn dấm chua! Dấm chua ở đây, đương nhiên

là là chỉ gia vị nấu ăn thông thường - dấm chua! Hơn nữa từ xưa đến nay lúc ăn

mì Lâm Thư đều không chút keo kiệt mà đổ cả nửa bình dấm chua vào trong bát mì.

Nhớ hồi còn bé, Lâm Thư đặc biệt thích điểm tâm bằng món mì sợi Lan Châu ở nhà

bên cạnh, cuối cùng..... ông chủ quán mì mỗi khi nhìn thấy cô phản ứng đầu tiên

chính là đem tất cả các lọ dấm trong quán giấu đi!

Lúc nóng hầm hập bước vào phòng bệnh, Tô Mặc híp híp mắt hơi

hơi cười. Lâm Thư đem bình thủy đặt xuống thật mạnh trước mặt anh

Tô Mặc mở bình thủy ra, bên trong lập tức bay ra một mùi

chua....

"Đây là...." Tô Mặc cau mày, thoáng có chút sửng sốt

"Nếu cảm thấy không thể ăn được, thì không cần miễn cưỡng",

cô trả lời có chút khó chịu.

Lắc đầu, Tô Mặc cười gắp mì sợi lên, "Không đâu, rất

thơm"

Lúc Lâm Thư nhìn đúng lúc Tô Mặc đang há miệng ăn đút gắp mì

thật lớn, tự nhiên xuất hiện một cảm giác kiêu ngạo, bác sỹ đúng giờ đến kiểm

tra phòng, liếc mắt nhìn bát mì, vừa nhìn một cái, không chút do dự đập đôi đũa

Tô Mặc đang cầm trên tay, "Cậu bị lóe dạ dày đó, không ngờ lại dám ăn nhiều

dấm chua như vậy?"

Lâm Thư ....... quay đầu nhìn Tô Mặc, nhưng anh ta vẫn cười

nhàn nhạt như cũ, dáng vẻ không hề để ý gì.

Lúc bác sĩ rời đi liên tục dặn dò, phải ăn uống cẩn thận!

Lâm Thư nhìn nhìn những ngón tay nhỏ, trầm mặc một lúc lâu, ngập ngừng nói,

"Sao trước đó anh không nói cho tôi biết?"

Tô Mặc vẫy vẫy Lâm Thư, kéo cô ngồi xuống mép giường bên cạnh,

đôi môi mờ ám vào tai cô nhẹ giọng nỉ non: "Em đang quan tâm tôi đó

sao?"

Lâm Thư đỏ mặt, dùng sức muốn đẩy Tô Mặc ra, không ngờ....

Trong nháy mắt đó, đầu lưỡi của Tô Mặc chợt liếm qua viền

tai Lâm Thư, Lâm Thư hóa đá.



Lâm Thư liên tục lùi về phía sau mấy bước, bịt chặt tai, đỏ

mặt: "Tô Mặc.... anh, cái này, cầm thú"

Nhưng mà, Tô Mặc lại chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, lộ ra đôi đồng

tử đen tuyền không rõ cảm xúc, sau đó, trong nháy mắt nở ra một nụ cười tươi giết

chết vô số phụ nữ, "Khô