XtGem Forum catalog
Một Phần Trái Tim

Một Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326114

Bình chọn: 10.00/10/611 lượt.

ì sao cô còn khách khí thế, còn khiến đời mình vẫn còn lại một điều nuối tiếc?

Tiếc nuối đó, chỉ là… Có người lại gần đây, ngồi xuống cạnh ghế cô. Khi radio vang ra tiếng thông báo hành khách thắt dây an toàn chuẩn bị cất cánh, cô quay sang đang muốn chỉnh thì có người đã sớm hơn cô một bước, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

“Hạ Nghị …” Cô mở to mắt, cả người đều kinh ngạc.

Gương mặt điển trai kia cười nhẹ với cô. Tim cô đập như trống đánh. Cô vừa mới nghĩ đến anh, vừa mới do dự vì ý niệm điên cuồng trong đầu kia, anh lại bỗng xuất hiện.

“Sao anh lại?…”

“Bạn bè của anh rất nhiều, muốn biết tin em ngồi chuyến bay này cũng chẳng phải việc khó.” Anh nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái mà nói.

Nghe giám đốc Hoàng nói, từ sau chuyện đó, không chỉ có xe lửa, ngay cả ô tô đường dài cô cũng không dám ngồi. Cho nên đoán cô sẽ lặng lẽ rời đi đâu phải việc khó.

“Anh…” Không phải cô hỏi việc này mà là vì sao anh lại đến Nghiễm Châu.

“Anh cũng đi công tác.” Thắt dây an toàn, anh cũng dựa vào ghế.

Dư Vấn đã ký hợp đồng thành công, làm cho cả Vấn Nghị từ trên xuống dưới làm việc phát điên lên, anh cũng thế.

Tập đoàn của Đổng phu nhân, giờ tất cả đều chuyển hướng về Nghiễm Châu, cho nên anh phải đến thăm nhà máy ở Nghiễm Châu.

“Anh…” Cho nên, là vừa khéo? Hay là …

Tim đập rất mạnh.

“Sáng thứ hai, anh đến trung tâm giao dịch nhà đất với em, làm thủ tục sang tên cho giám đốc Hoàng nhé.” Anh nói ra phán đoán của cô, “Giám đốc Hoàng vẫn có ý với em, em đi một mình chỉ sợ sẽ vẫn dây dưa với ông ta, cho nên anh đi với em thì tốt hơn.”

Cho nên, là anh không yên lòng về cô nên đưa cô đi Nghiễm Châu? Cô chỉ nhìn anh, bởi vì vẫn rất khiếp sợ. Mà thần sắc của anh rất tự nhiên, trong mắt anh đã không còn sự coi thường ngày đó làm cô sợ hãi nữa.

“Hiểu Văn, xin lỗi.” Anh xin lỗi vì thái độ không kìm chế được của mình, còn có…

“Bảy năm trước, không thể thay đổi tình cảm của chúng ta vì kiêu ngạo, năm năm trước để em rời đi trong cảm xúc thất vọng như thế, làm tổn thương trái tim em.” Bảy năm trước, và năm năm trước, họ chia tay, dường như cũng có liên quan đến Hạ phu nhân.

Ngày đó, nghe xong chuyện giám đốc Hoàng nói, trái tim anh rất đau rất đau Đều là do lỗi của anh, là anh không quản được nửa dưới của mình, là anh khiến cô không tin vào tình yêu của họ, mới khiến mọi chuyện sai nhịp, thậm chí khiến cô chịu tổn thương như thế.

Hiện tại, mỗi lần nhớ lại anh đều có cảm giác đau lòng đến nổi điên. Anh thật muốn giết cái tên súc sinh làm vấy bẩn sự tinh khiết của cô. Nhưng mà, anh hỏi mình, chuyện đi đến mức này còn có thể làm sao nữa? Hận mình không thể bảo vệ cô? Hận Hạ phu nhân ngay lúc đó không chịu tác thành? Nói gì nữa cũng chỉ là vô ích. Việc duy nhất anh có thể làm là cố gắng chăm sóc Hiểu Văn, bù lại thương tổn mình từng mang đến cho cô.

“Anh đi Nghiễm Châu với em, Tống Dư Vấn đồng ý ư?” Hiểu Văn cúi mắt hỏi.

Không khí nhất thời đông cứng. Trên thực tế, anh căn bản không hỏi Hạ phu nhân. Dư Vấn vẫn nghĩ là anh đi công tác. Mấy ngày nay, anh bận cô cũng bận, hai người bận việc cho dù ở chung một mái nhà nhưng cơ hội gặp mặt cũng rất ít.

Được rồi, anh thừa nhận, thật ra là anh cố ý trốn Hạ phu nhân, sau khi biết chuyện của Hiểu Văn, trái tim anh quá đau thương, cả người đến nay vẫn chậm chạp, cho nên, đã tránh Hạ phu nhân và Thụy Thụy.

Nhưng chưa đợi anh nói, Hiểu Văn ngước mắt, bỗng dùng một loại ánh mắt kiên quyết, “Anh đừng nói, em không cần.” Tống Dư Vấn có biết không cũng chẳng có ý nghĩa với cô.

Bởi vì, anh đã chọn ở bên cô thời khắc này, vượt qua giờ khắc gian nan nhất với cô, đó chính là sự sắp đặt của ông trời, an ủi tiếc nuối của cô.

“Thật ra, em sắp kết hôn.”

Môi Hạ Nghị cứng đờ, nhưng lại khôi phục lại rất nhanh.

“Thật ra, anh đã nghe nói.” Anh thừa nhận.

Khi gặp lại cô anh đã không nhịn được hỏi thăm tình hình của cô với người khác, biết cô vẫn khỏe, có một vị hôn phu rất khá, trái tim anh tuy chua xót, nhưng quả thật cũng an tâm. Anh chúc phúc cho cô.

“Sau khi kết hôn rồi, anh ấy sẽ là bầu trời của em, thế giới của em sẽ chỉ có anh ấy, sẽ không có người khác nữa.” Cô yếu ớt nói.

Anh chua chát gật đầu. Anh biết, biết cô là người phụ nữ truyền thống cỡ nào, coi chồng như trời.

Cô hít một hơi, cố lấy dũng khí: “Cho nên, chúng ta hãy bỏ hết tất cả vướng mắc, coi hành trình đến Nghiễm Châu này là dấu chấm hết cho quá khứ muộn màng đó, được không?” Cô ngước mắt, vẫn bất động nhìn anh.

Đây chính là tâm ma của cô. Anh không ngờ, cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, sửng sốt một chút, không lo lắng nhiều, Hạ Nghị gật đầu. Hạ Nghị đi theo Đỗ Hiểu Văn đến trung tâm giao dịch nhà đất. Toàn bộ quá trình khá thuận lợi, nhìn họ đi thành đôi, giám đốc Hoàng nhếch môi tự đắc, cuối cùng, vẫn chẳng thể mở miệng, ảm đạm ký xuống rồi bỏ đi.

Sau đó họ đi dạo phố. Ba ngày này là thời gian Đỗ Hiểu Văn cảm thấy vui sướng nhất trong năm năm. Nghiễm Châu không có nơi nào đặc biệt, nhưng Hạ Nghị vẫn đi theo cô đến những danh lam thắng cảnh ở Nghiễm Châu, núi Bạch Vân, chùa Quang Hiếu, Hổ Môn, đường tưởng niệm Trung Sơn, cũ