Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323041

Bình chọn: 8.5.00/10/304 lượt.

hật mà.

- Vú ơi ! Vú tưởng con không biết tính ông trời con của vú sao? Nếu có, đó chỉ là sự miển cưởng thôi. Vì ông trời ấy, thấy con săn sóc Thi Đình trong khi ông ta vui chơi bên người đệp ấy thôi. Để rồi vú xem:

- Một bao thư tặng cho con, sau khi bàn tay bảo con "Cút Xéo" không cho một giâu chần chừ, lưu lại. Tính ông ta, trời sập củng không thay đội Vú cho con xin đi.

Vú cười, đưa mắt nhìn Khả thấp giọng nài nỉ:

-

- Nó củng nóng nảy như ngày nào, tính con lại hay chấp nhứt vú thật là khồ à. Thằng Quoc kêu năm lần, bảy lượt vú mới đi. Chứ vú biết, con dể gì bỏ qua cho nó. Rốt cuộc chỉ có Thi Đình là khổ sở vì nhớ con thôi. Nó có tội, con thẳng tay gây gổ với thằng Quoc. Còn Thi Đình nó chỉ biết nhớ thương con, có tội gì chứ?

- Thôi vú về đi, tối con vào. Con sợ vú luôn. Sao vú không giảng oral cho ông trời nhỏ đó, bớt nóng nảy, để Thi Đình vui vẻ bên cha. Mổi lần con bé có gì đó, là vú gọi con, làm như con nợ Thi Đình và vú không bằng vậy?

- Thì cứ cho là vậy đi, có ngày nào đó, vú sẻ có cơ hội lo lắng săn sóc con thì sao?

- Không dám đâu.

- Thì cứ nghỉ vậy đi. Vì ngày mai ai biết chuyện gì xảy ra phải không? Giờ vú về nhà, lo nấu souple cho Thi Đình đả.

- Vú đi bằng gì? Hay để con kêu xe cho vú về.

Bà cười cười nắm tay cô nói nhỏ:

-

- Con củng lo cho vú qúa còn gì. Vậy mà nói...

- Chứ gì nửa. Lỡ vú đến thăm con, có xảy ra chuyện, con không lo sao được.

Bà nhìn ra đường, đưa tay chỉ chiếc xe bên kia đường, mắt nhìn Khả nhỏ giọng:

-

- Thằng Quoc nó đưa vú đến thuyết phục con. Nó sợ vào gặp mặt, con cho một trận nên đành ngồi ngoài xe đợi vú.

Liếc về xe, Khả quay đi, mặt căng lại:

- Vú nói với ông Quoc con không vào thăm Thi Đình đâu. Để ông ta tự chăm sóc con mình đi. Con nói thật đó, vú đừng có trông.

- Thôi mà, người ta biết lổi, nhận lổi, con làm khó chi vậy không biết nửa?

- Con không quên khi ông ta sỉ nhục con nặng nề, vú đâu có nghe mà vú biết. Có dịp con trả lại cho con trai vú, phần lãi sẻ tính sau. Vú về nhá.

Cô quay vào nhà để bà vú trong theo lắc đầu:

- Mặt trời gặp mặt trăng. Củng vừa cho thằng Quoc, ai kêu sinh sư chi, phải chịu thôi.

Nhìn cách nói chuyện của Khả Khả và bà vú ở bên đường, Quoc thầm biết thái độ của Khả dành cho mình. Anh lắc đầu cười một mình. Vú bước vào xe, bắt gặp Quoc cười bà hỏi:

- Chuyện gì vui con cười vậy?

- Thì cô giáo đọ không thèm vào bệnh viện thăm Thi Đình, cô ta để mặc cho con lo phải không vú?

- Sao con biết?

- Nhìn nết mặt "chợ trời" của cô ta là câu trả lời dành cho con rội Đàn bà, con gái gì dử thấy ghê.

- Vậy mà còn chưa lại con nửa à. Chín chống chín mà. Có gì phải tránh né chứ?

- Cho nên con đâu có vạo Nếu không, cô ta la oái lên như gặp phải đĩa vậy. Dữ không ai bặng

- Nó giống con, đâu khác chút nào mà chê. Đàn ông gì đụng một chút là la hét, đập bàn. Vú còn chán đừng nói ai?

Quoc vừa cho xe đi vừa phân bua:

-

- Tại vú không làm việc như con, nên có đôi lúc vú giận. Chứ vào công ty gặp nhiều vấn đề phức tạp, bực bội. Về nhà gặp Thi Đình ngớ ngẩn, bướng bỉnh lại ngoan cố, con không quạu sao được. Nhất là ánh mắt chống đối với cô ta. Con không quạu là may cho Khả Khả rồi. Ở đó còn trách, chống trả lại con?

- Làm gì quậy? Người ta dạy kèm con mình từ dở đến giọi Vậy là tốt rồi, con trách gì đây? Gặp con cuối đầu chào, không lẻ nhìn con như Ánh Tuyết, lòng mới vui.

- Vú tưởng cô giáo hiền à? Cho vú hay dử số một đấy.

- Đối với con hiền đâu có được. Bên tám lạng, bên nửa cân, mới xứng chứ?

Quoc cười nhún vai:

- Ai mà nhào vô cô ta xem như hết số rồi đo.

- Sợ con không có cơ hội đó chứ nói gì. Làm như Ánh Tuyết của con có gía lặm So sánh với Khả Khả, Ánh Tuyết không được một lỵ Chỉ được cái nước õng ẹo se sua, quần áo son phấn. Chứ làm vợ, làm bếp thì ở sau Khả Khả, đừng nói làm mẹ cho buồn.

- Làm gì vú chê Ánh Tuyết của con vậy?

- Có sao vú nói vậy thôi. Chứ nghèo như Khả Khả đâu có gì để lo lót cho vú tốn lời bênh vực chứ. Hay vú không vừa ý nết ăn, nết ở của Ánh Tuyết, con giận vú?

- Dạ đâu có. Ánh Tuyết giỏi giao tế, người vợ con cần ở mặt này lắm, đâu có ai hơn cô ậy Còn chuyện nhà có giỏi thế nào củng đâu có đẻ ra tiền. Ai củng có hay dở riêng mà.

Vú cười nhẹ:

-

- Thôi đưa vú về nhà. Nói chuyện của Ánh Tuyết và Khả Khả đến mai củng chưa hết nửa Quoc không bỏ cơ hội:

-

- Vú có vẻ thương Khả Khả ? Cô ấy có gì hay chứ?

- Vậy chứ sao? Hai kẻ đều giỏi chuyện trong nhà không thích nhau sao đươc. Vú đâu thuộc giới phụ nử lăn lộn trên thương trường, làm sao thấy cái hay của Ánh Tuyết mà nể trọng, thương yêu như con vậy. Nhưng có điều...

- Vú nói điều gì với con vậy?

- Vú nói sợ con không vừa ý.

- Là con của vú, dám trách vú sao?

Bà nhìn Quoc vẻ thẳng thắn:

-

- Vú nhìn Ánh Tuyết không phải là người thành thật có ý kết hôn xây dựng hạnh phúc với cọn Nếu muốn kết thúc con kéo dài thời gian để thử lòng. Một khi vào vòng rồi, muốn ly dị không phải là điều dễ dàng. Chừng ấy, hối hận không kịp.

- Con biết, vú đừng lo.

- Vú nói trước, nếu con lập gia đìn


Disneyland 1972 Love the old s