XtGem Forum catalog
Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322454

Bình chọn: 9.5.00/10/245 lượt.

g đến với mi.

- Hơ! Đừng có trù ẻo nhé. Với nhan sắc chim sa cá lặn này, gã ấy dám xa ta sao? Còn lâu em Hằng à.

- Tại gã ấy chưa thấy dung nhan của ta đấy thôi. Chứ ta mà xuất hiện, hắn vui vẻ đổi tông ngaỵ Chừng ấy, mi ôm sầu lẽ bóng với "ba lô ngược " làm kỹ niệm đấy nhỏ ạ.

- Dám đối địch với bổn cô nương, chỉ có con đường chết thôi em ạ. Nhớ nhe, lộn xộn ta sẽ cho một chưởng bay xuống huyệt cốc ngàn năm tiêu xương cốt luôn.

- Ta sẽ được một cao nhân truyền "cửu âm chân kinh " một võ công độc nhất vô nhị. Chừng ấy ta tái xuất giang hồ sẽ cho mi một cơ hội chọn quan tài để trú ẩn đấy, ma đầu à. Hồng Hạnh cười thành tiếng trước khi rời khỏi nơi ấy. Lam Hằng trông theo bạn với nụ cười tươi tắn trên môi. Trong khi ấy Khả Khả đến công ty Kiến Quốc xin vào gặp ông ta, cô thư ký không cho và bảo:

-

- Ông giám đốc không tiếp phụ nữ và muốn được ông ấy đối mặt phải hẹn trước. Nếu Không, xin lỗi cô nhá. Khả cau mày:

-

- Tôi là người nhà cũng không ngoại lệ sao?

- Tôi làm ở đây đã nhiều năm, chưa thấy người nhà ông ấy đến cho nên trường hợp của cô tôi không biết phải xử lý thế nào cho hợp nữa. Vả lại, giám đốc vừa đi ra ngoài, không biết ông ấy có trở lại không nữa.

- Ông Quốc có nói là đi đâu không?

- Là nhân viên tôi đâu dám hỏi. Ngoại trừ ông ấy muốn cho tôi biết để hẹn khách thôi. Khả Khả cắn môi suy nghĩ không biết Quốc đi đâu. Cô rất nôn nóng khi vấn đề của Thi Đình chưa được rõ ràng. Khả bảo:

-

- Tôi thật sự là người nhà của ông Quốc. Từ nhà tôi vào đây có chuyện rất quan trọng không thể chần chờ được. Cho nên, tôi mới phiền cộ Nếu chuyện không có gì, tôi đặt chân đến đây làm gì. Bây giờ tôi đợi giám đốc của cô đến hết giờ làm việc, tôi sẽ về nhà. - Vậy cô có thể ngồi xem báo ở đây nhé.

- Cô yên tâm, ông Quốc không khiển trách cô đâu. Tôi sẽ chịu tất cả vấn đề ngoại lệ này. Cô tên gì nhỉ?

- Thanh Tâm là tên thường gọi của tôi đấy. Khả Khả mỉm cười, đưa tay chỉ vào mình giới thiệu:

-

- Tôi là Khả Khả.

- Khả Khả, tên chị cũng đẹp quá chứ? Khả Khả vui vẻ nắm tay cô cười bảo:

- Tên tôi đâu có ý nghĩa gì. "Một trái tim thanh khiết " của cô không đẹp và lịch sự hay sao? Tò mò khiến Tâm dò hỏi:

-

- Chị là gì của giám đốc vậy?

- Thanh Tâm nghĩ tôi là gì của ông giám đốc nghiêm túc của cổ Thanh Tâm cười thành thật đáp:

-

- Từ lúc tôi và làm ở đây, chưa bao giờ thấy bà giám đốc, chỉ nghe ông ấy có đứa con gái tên là Thi Đình. Chứ cũng chưa hề thấy cô ấy đến đây. Còn phụ nữ trong giao tế bạn bè càng không có. Cho nên với chị, tôi không bao giờ biết được chị là gì của giám đốc, ngoại trừ chị tự giới thiệu cho tôi biết cương vị của mình thôi. Chị không ngại và giấu giếm tôi chứ Khả Khả? Cô bật cười vỗ nhẹ vào bàn tay Thanh Tâm:

-

- Cô đáng lý đi bên ngành:

- Điều tra xét hỏi mới phải đó.

- Sao chị nói vậy?

- Bởi cô có cách tra gạn rất khéo, khiến người ta khó chối từ, mà không thể giận cô được.

- Nhưng hình như chị chưa khai báo lý lịch cho tôi biết mà. Khả Khả bật cười, nhờ nụ cười ấy khiến gương mặt cô sáng hơn. Ngọt ngào Khả bảo:

- Tôi có thể hẹn với cô một ngày nào đó hay không. Bây giờ chưa phải là....

- Tôi hiểu. Ai cũng có một chút gì đó không tiện "bật mí " phải không?

- Cám ơn Thanh Tâm. Cô có thể tiếp tục công việc của mình đi. Tôi tự biết mình làm gì ở đây mà. Thanh Tâm giơ tay chào:

-

- Cảm phiền nhé. Công việc rất nhiều đang chờ tôi đấy. Khả Khả gật đầu chào cô thơ ký dễ thương ấy. Quốc cũng biết chọn nhân viên quá chứ. Từ ngoài vào trong:

- cô nào cũng đẹp, ăn nói dịu dàng, tiếp khách vui vẻ. Cách trang điểm thật tươi mát. Nếu Khả Khả là giám đốc khó lòng thôi yêu một trong những người đẹp ở chốn này. Chắc cô Tuyết của Kiến Quốc phải đẹp lắm, mới được ông ta chọn, chứ ở đây cô nào Khả Khả cũng có thể yêu được cả. Thả hồn theo suy nghĩ của mình. Khả Khả giật mình khi Kiến Quốc cùng cô gái thật đẹp bước vào. Khả Khả ngỡ ngàng lấp bấp chào. Kiến Quốc cũng đưa mắt ngạc nhiên hướng về cô hỏi:

- Sao cô đến đây? Có chuyện à? Khả Khả bối rối nhìn Quoc và ánh mắt sượng sùng di chuyển sang phụ nữ bên cạnh, môi cô mấp máy:

- Dạ,có chuyện. Quốc hiểu ý cô liền bảo:

-

- Đây là Ánh Tuyết bạn gái của tôi. Có gì cô cứ nói, không nên ngại ngùng. Khả Khả cắn môi, hai bàn tay đan nhau trước bụng. Cô sợ người đàn bà đẹp do Hồng Hạnh nói không biết có phải Ánh Tuyết không? Lỡ nói ra chuyện ấy Tuyết sẽ có biện pháp chống trả khác. Liệu Quoc có đủ khả năng tránh được kế hoạch do họ giăng ra hay không? Biết Ánh Tuyết rất nhiều qua sự kể lể của vú và Thi Đình. Nhưng chưa lần nào đối mặt, nên Khả Khả ngại, không dám thố lộ chuyện quan trọng này. Cô lắp bắp:

-

- Chuyện rất quan trọng không thể tự tiện nói.... tôi sơ....

Ánh Tuyết có khuôn mặt đẹp sắc sảo, ánh mắt to đen lay láy nhưng trong đó có một cái gì không thật. Khi cô ta nhìn Khả Khả khó mà tự nhiên được. Nhất là nụ cười nửa môi ấy:

-

- Tôi là vợ của giám đốc chẳng lẽ không xứng đáng, không đủ tư cách để nghe chuyện quan trọng từ cô sao?

- Dạ không phải, nhưng.... không có thể được ạ.