
Nhi chỉ ra, đều không thể phản bác được. Vốn dĩ chúng tôi sửa chữa cũng có thể cho là khá ổn, nhưng người ta lại muốn làm sao cho toàn vẹn không có kẽ hở! Vân Thiên muốn biên bản kế hoạch này thành sách giáo khoa chắc. Tổng giám đốc lại cho rằng cơ quan thực hiện cuối cùng vẫn là phòng Chế tác, tôi cầu trời khấn đất mong cho Đại Hải sớm đưa cái tay Trương lẻo mép kia đến đây, để cho anh ta suốt ngày gọi bà chị thế này bà chị thế kia, rồi làm mê muội Úc Nhi yêu tinh này!
Tôi thực sự muốn Triển Vân Dịch sớm xuất hiện. Tất cả những phiền phức này do anh mà ra. Đang đầy một bụng tức giận muốn tìm chỗ trút, anh mà xuất hiện, tôi không mắng anh thì mắng ai? Nhưng Úc Nhi lại luôn tỏ vẻ đoan chính, công ra công, tư ra tư, tôi vô cùng tò mò muốn biết vì sao trong suốt bốn năm ở cùng nhau trên giường tầng chưa bao giờ thấy cô bạn làm việc nghiêm túc như vậy.
Hôm sau Đại Hải bay đến. Vừa trông thấy cậu ta tôi liền nhào tới, nưóc mắt nước mũi ròng ròng.
Đại Hải tức cười, vỗ vai tôi: "Tử Kỳ, chị không thấy lạ nhưng tôi thấy lạ. Tôi đã nghiên cứu kỹ bản kế hoạch của chúng ta rồi, hoàn toàn đạt trình độ hạng nhất, Vân Thiên đơn thuần chỉ là bới lông tìm vết. Không phải là họ nói không đúng, mà là không nhất thiết phải như vậy. Bởi vì cứ theo ý muốn của họ, giá thành sẽ phải tăng lên rất nhiều, xét về hành vi thương mại, là điều không nên có. Chị nghĩ xem, có phải do Triển Vân Dịch không muốn để chị về nhà ăn Tết không?".
Tôi bừng tỉnh. Đúng rồi, anh không xuất hiện không có nghĩa là anh không nhúng tay vào chuyện này. Tôi suy đi nghĩ lại rồi hỏi Đại Hải: "Vậy phải làm thế nào?".
Đại Hải cười với vẻ rất kỳ lạ: "Hì hì, nếu ngày kia chúng ta vẫn chưa làm xong, Tiểu Nhược và Ninh Thanh sẽ đến thành phố B. Tới lúc đó, bốn ngườí chúng ta sẽ ăn Tết ở đây. Tôi muốn xem Triển Vân Dịch trông thấy Ninh Thanh đưa chị đi dạo ở thành phố này, liệu có còn tâm trạng giữ chị lại trước mắt để bị kích động hay không”.
"Nhưng Triển Vân Dịch đã nói rõ anh ấy sẽ không liên lạc với tôi nữa, hơn nữa Ninh Thanh có đi được không? Cuối năm anh ấy cũng nhiều việc.”
Đại Hải vừa cười vừa nói: “Tử Kỳ, có lúc tôi thấy chị ngốc lắm, theo như mấy lần gặp Triển Vân Dịch, tôi cảm thấy anh ta dù có buông tay, cũng không dễ dàng cho chị và Ninh Thanh được yên ổn đâu. Về Ninh Thanh, chị không phải bận tâm, thực ra anh ấy đã muốn đến đây với chị từ trước rồi, vì anh ấy sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó. Trong mấy ngày này, Ninh Thị không có anh ấy cũng không thể phát sinh điều gì. Nếu hai ngày tới làm xong kế hoạch thì đương nhiên mọi chuyện sẽ êm xuôi, chúng ta luôn phải chuẩn bị cả hai phương án, đúng không?”.
Tôi tươi cười hớn hở: "Đại Hải, cậu đúng là một bông hoa giải ngữ(1)!". Rồi tôi đem chuyện Úc Nhi kể lại cho cậu ta nghe.
Mắt Đại Hải chợt sáng lên: "Hay, hay, hay lắm, tối nay mời chị Úc đi ăn cơm".
Tôi không hiểu, Đại Hải đúng là quân sư quạt mo, lại phân tích cho tôi: “Rất nhiều thông tin Triển Vân Dịch biết được đều xuất phát từ miệng chị Úc, chúng ta sẽ lợi dung chị ta truyền tin Ninh Thanh sắp đến thành phố B để cùng chị hưởng tuần trăng mật. Nếu việc gây khó dễ cho bản kế hoạch là ý của Triển Vân Dịch, anh ta hẳn sẽ chỉ đạo bật đèn xanh cho đi”.
Tối hôm đó, chúng tôi mời Úc Nhi ăn cơm. Nhân tiện nói cho cô bạn biết chồng tôi như thế như thế. Đại Hải ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nói Ninh Thanh chăm sóc tôi tốt như thế nào, dù sao thì đề án kế hoạch cũng còn nhiều chổ phải sửa chữa, nên Ninh Thanh chắc chắn đến thành phố B giúp tôi làm việc, nhân tiện nghỉ tuần trăng mật, vân vân…
Viên đá thử vàng(2) Úc Nhi này vừa thử là có hiệu quả ngay, hôm sau, toàn bộ kế hoạch đã được thông qua.
Cùng Đại Hải bước ra khỏi Vân Thiên, bên ngoài đầy trời bông tuyết bay. Đại Hải xoa xoa tay bảo tôi và Tiểu Vương: “Đi, ăn lẩu dê!”.
Còn nhớ lần đầu tiên ăn lẩu dê phương Bắc, tôi vô cùng ngạc nhiên, chỉ có một nồi nước sôi, cho vào hai lát gừng, mấy cọng hành, một cây nấm hương, mấy con tôm khô? Tôi than thở người phương Bắc ăn uống qua quýt không tinh tế gì cả. Lại từng nghe nói kiểu ăn của người Mãn và người Hán thịnh soạn như thế nào, trông những chiếc bát chất đầy rau đã thấy no, đúng là hai thái cực khác nhau.
Tiểu Vương lần đầu tiên ăn lẩu dê, nhìn cái bát đầy tương vừng mà chau mày, khoa chân múa tay ra hiệu một hồi lâu, chủ quán mới hiểu là cậu ta yêu cầu một đĩa dầu vừng. Tôi và Đại Hải nhịn cười không lên tiếng, lát sau, chủ quán mang lên dầu pha ớt của phương Bắc, Tiểu Vương ngơ ngác nhìn.
Tôi và Đại Hải bấy giờ mới cười phá lên. Đại Hải vừa cười vừa bảo: “Chúng tôi lần đầu tiên đến phương Bắc đều không tránh khỏi tình trạng này, không sao, quen là được thôi mà”.
Nâng chén chúc mừng thắng lợi. Ba chúng tôi nói nói cười cười trở về khách sạn. Vừa bước lên bậc thềm, thì nghe thấy tiếng Vân Dịch gọi mình, tôi quay đầu lại.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Đại Hải bước đến trước mặt, có ý bảo vệ tôi.
Vân Dịch cười, hai tay biếng nhác đút vào túi quần bình thản như thường: “Tử Kỳ, anh vẫn có thể coi là người thân của em chứ? Anh đến đây chúc mừng