XtGem Forum catalog
Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323590

Bình chọn: 9.00/10/359 lượt.

a lão đại và

lão nhị, lầu ba chỉ độc Lâm tiểu công tử. Xem ra theo Diêu Chính giới

thiệu, Lâm Hủ thật là ấu tử ngàn vạn sủng ái. Lâm gia tam huynh đệ đều

đồng bào đồng mẫu (cùng một mẹ), tình cảm phi thường thâm hậu. Ta nhớ

tới bài viết trên trang chân trời, lại so lý do thoái thác của Diêu

Chính, không thể không thừa nhận quần chúng nhân dân đã YY đến trình độ

điên cuồng.

Bác sỹ tâm lý trị liệu đã ở

phòng khách đợi một hồi lâu, là một vị mỹ nữ đầy khí chất. Diêu Chính

đưa ta trước mặt nàng giới thiệu đơn giản, liền nhường quản gia đưa

chúng ta lên lầu ba. Quản gia gõ phòng Lâm Hủ hơn mười phút lại nhẫn nại mười phần nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ giải thích vài lần. Người bên trong như cũ vẫn thờ ơ, cửa không hề sứt mẻ tý nào.

Nửa giờ trôi qua, ta đứng đau chân, nhịn không được nói, “Nếu không trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, đứng này đợi đến bao lâu.”

Quản gia hơn năm mươi tuổi,

khuôn mặt thật hiền lành. Nghe ta nói vậy, hắn cáu kỉnh giải thích, “Nếu dùng chìa khóa mở ra đi vào, tiểu thiếu sẽ tức giận, chính cậu chủ mở

ra. Cậu chủ đồng ý, các cô mới được đi vào.” Tiếp lại khuyên hơn hai

mươi phút, vẫn như cũ không hiệu quả. Chân ta thật đau đớn chua xót, đặc biệt chân bị thương kia, đứng lâu đã chết lặng. Bác sỹ khí chất bên

cạnh không thấy nửa phần nôn nóng, xem ra đã có thói quen chịu trận.

Người ta lúc này lại mở điện thoại ra ấn điên cuồng, cũng không biết là

lên mạng hay đang nhắn tin.

Một phần một giây trôi qua tính

nhẫn nại của ta chậm rãi tiêu hao hầu như không còn, đến 4 giờ 30 ta

nhịn không được nói với quản gia đưa ta trở về, đứa nhỏ này thật sự là

tùy hứng không giới hạn. Quản gia quay đầu lại khuyên ta, tính nhẫn nại

của hắn cùng cáu kỉnh thật sự là tốt không nói lên lời, không đến 3 phút ta liền mềm lòng, trái lại lại an ủi quản gia. Bác sỹ cũng nhàn nhạt

nói một câu, “Lại chờ thêm nửa giờ đi, lần trước cũng nói hơn hai giờ

mới mở cửa.”

“Còn phải đứng nửa giờ?” Ta nhượng dậy, “Bất thành, tôi đi xuống dưới ngồi, chân chịu không nổi.”

Quản gia vội vàng nói, “Là tôi

không lo lắng chu toàn. Hách tiểu thư, cô cùng Triệu bác sỹ trước xuống

lầu nghỉ ngơi, chờ tiểu thiếu mở cửa, tôi sẽ gọi các cô đi lên. Ai, tiểu thiếu hai ngày nay ngủ rất kém, tinh thần không tốt, khẩu vị cũng không được, sở dĩ có chút giận dỗi.”

Đến dưới lầu ngồi khô queo hơn

nửa giờ, mắt thấy sẽ 5 giờ 30, điểm tâm mỹ vị đồ uống tinh xảo cũng

không thể dập tan cảm xúc táo bạo của ta. Diêu Chính thấy thế liền hạ

giọng cùng ta giải thích, “Lâm tiểu công tử từ lần trước gặp nạn sau cảm xúc luôn luôn không ổn định, bác sỹ tâm lý tham gia trị liệu sau mới có chút tốt lên, thời gian gần đây lại có chút khác thường.”

“Thực nghiêm trọng phải đưa đi

bệnh viện, hảo hảo mà trị thương vài đợt trị liệu, lặp lại như vậy sẽ

chỉ làm cho tình huống tệ hơn.” Ta tuy rằng không phải là chuyên nghiệp, nhưng cũng biết đạo lý sinh bệnh tìm đến bệnh viện, giấu bệnh sợ thầy

a.

Diêu Chính nhẹ nhàng lắc đầu, “Hách Quýnh, cô không hiểu.”

Ta trầm mặc.

Đích xác, quả thật ta một người không thể lí giải cũng không thể dung nhập giai tầng này.

Lại một khoảng thời trôi qua, Triệu bác sỹ ngồi đối diện cũng có một tia không kiên nhẫn, trong 10 phút nhìn đồng hồ hai lần.

Nhìn quản gia vội vàng xuống lầu ta theo bản năng đứng lên, hỏi, “Có thể sao?”

Quản gia trên mặt hiện lên thần

sắc thật có lỗi, “Thực xin lỗi a, thỉnh xin chờ một chút.” Nói xong liền đi đến phòng bếp, mơ hồ nghe được ông cùng đầu bếp nói muốn làm chút đồ ăn đưa lên tiểu thiếu. Ta nghe được một ngọn lửa vô danh bùng lên, một

bụng nước trà đều biến thành đá, nặng nề ở trong bụng. Triệu bác sỹ ngồi đối diện cũng nhíu mày, nhưng người ta tu dưỡng tốt, trên mặt vẫn là

nhàn nhạt không biểu tình. Không giống ta, người khác liếc mắt một cái

cũng có thể bạo phát.

Lại qua nửa giờ, quản gia bưng

bàn ăn lên. Quản gia đi lên không bao lâu, Triệu bác sỹ liền đứng lên,

sửa sang lại quần áo túi trong tay lại xuất ra chìa khóa, tiếp theo thật thong dong đi ra cửa chính. Từ đầu tới cuối người ta cũng không nói với ta nửa câu, cũng không để lại tờ giấy nhắn gì, đi thật lưu loát.

Ta cũng rất muốn học cá tính như nàng, phất ống tay áo chỉ để lại bóng dáng liền rời đi. Nhưng ta không

lo lắng, bởi vì ta không có chìa khóa xe. Nếu dùng chân đi theo lời nói, đi đến nửa đêm ta còn chưa ra khỏi biệt thự.

Khi quản gia xuống dưới bàn ăn

trên tay đã không thấy, ông nhìn về phía ta ánh mắt mang theo xin lỗi,

so với lúc trước cũng thả lỏng hơn, “Tiểu thiếu hiện tại chịu bớt chút

tâm, chờ hắn ăn xong là có thể bắt đầu trị —” nhìn đối diện với ta rỗng

tuếch, lời nói của quản gia có chút khẩn trương, “Triệu bác sỹ đâu?”

Ta mặt không chút thay đổi hồi

đáp, “Nàng đi ra ngoài, có thể là đến giờ dùng cơm đi ra ngoài ăn một

bữa cơm.” Quản gia đương nhiên sẽ không đem lời ta nói thành thật, mông

như bị đốt chạy tới gọi điện thoại. Trong lòng ta nghẹn cổ khí, bắt đầu

đạp đá đạp đá trong phòng khách thong thả bước. Đột nhiên chợt nghe trên lầu có tiếng động, ta lại nhịn không được chạy