
liền từ phía trên đè ép xuống, “Diêu trợ,
thay tôi tiếp đón Hách tiểu thư, đừng chậm trễ.” Diêu Chính nhạ nhạ lên
tiếng, thật đồng tình nhìn ta, “Cô xem…”
Ta xem như đã nhìn ra, Lâm Tiễn
người này chính là lợi dụng việc tư trả đũa, tuyệt đối không thể có việc khinh địch như vậy thả ta đi. Nếu đều đụng phải, lại né tránh càng khó
nhìn. Dù sao trước Lâm Trạm cam đoan, ta cũng không sợ hắn cùng ta khó
xử. Lại nói như thế nào, Lâm gia vẫn là lão đại làm chủ.
Lúc Lâm Tiễn xuống lầu, đã là 7
giờ 30. Người này đổi một bổ quần áo trắng hưu nhàn, thoạt nhìn thật ở
nhà. Lâm gia tam huynh đệ diện mạo không giống nhau lắm, Lâm Trạm uy
nghiêm lạnh lùng, Lâm Hủ tinh xảo xinh đẹp, Lâm Tiễn diện mạo có chút
tây hóa, da hắn ở thành phố có màu đồng cổ hiếm thấy. Lông mi đen đặc
luôn hơi hơi nhướn lên, như là đối với cái gì đều xem không vừa mắt,
khóe miệng lại ẩn ẩn cất giấu nụ cười gian. Được ta thừa nhận, so sánh
với Lâm Trạm thành thục tao nhã, Lâm Tiễn tồn tại cảm giác càng mãnh
liệt.
Lâm Tiễn xuống lầu, ta đặc biệt
chú ý tư thái hắn đi, rất bình thường, hoàn toàn không có bộ dáng chỗ
yếu hại bị thương nặng. Ta nhẹ nhàng thở ra, Diêu Chính thật là người
thích khuếch đại.
Lâm Tiễn liền ngồi xuống trước
mặt ta, một cỗ bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mũi, xoang mũi ta bị nghẹn lạnh cả người. Ta cúi đầu uống trà, làm bộ như không nhìn thấy
hắn. Ngược lại ánh mắt hắn cứ dán chặt trên người ta, không che giấu độ
lượng. Ta khóe mắt dư quang nhìn Diêu Chính đang từ hoa viên tiến vào,
thấy ta cùng Lâm Tiễn ngồi đối diện nhau, hỗn đản này cư nhiên còn giả
vờ như không thấy, quay đầu bước đi.
Đang nghiến răng nghiến lợi, nam nhân ngồi đối diện mở miệng, “Hách tiểu thư vất vả.”
Ta uống một ngụm trà, cười mỉa, “Không vất vả, không vất vả.”
“Tôi hôm nay mới biết cô đến hỗ
trợ Tiểu Hủ trị liệu, sở dĩ qua đây xem.” Lâm Tiễn rót thêm trà vào tách của ta, “Đứa nhỏ này thật sự làm cô thêm phiền toái.”
“Không phiền toái không phiền
toái, tiểu thụ… tiểu Hủ rất đáng yêu.” Đầu lưỡi có chút cứng, nói chuyện cũng không chịu khống chế.
“Hách tiểu thư làm gì?” Lâm Tiễn đột nhiên vòng vo đề tài, khẩu khí tràn ngập hứng thú.
“Ta nghĩ kĩ nghĩ kĩ mới cẩn thận nói, “Trong nhà làm tiểu sinh ý.”
“Nga. Dạng tiểu sinh ý gì?”
“Mở cửa hàng.”
“Kinh doanh cái gì?”
“Loại văn hóa.” Ta lập lờ, “Tiểu bản sinh ý.”
“Ngày khác bái phỏng chút, tôi rất thích giao tiếp cùng người làm công tác văn hóa.”
Lâm Tiễn lời này rất ứng nhân,
ta nhịn không được nói, “Tôi không phải người làm công tác văn hóa, tôi
chính là người làm ăn rất tục.”
Lâm Tiễn trong tay thả ấm trà xuống, tựa tiếu phi tiếu, “Chúng ta đẫy vẫn là đồng hành.”
“Sao có thế nói vậy? Tôi bất quá tiểu đánh tiểu nháo, kiến tiềm mua đồ ăn thôi. Sao có thể so cùng ngài, Lâm Thị một ngày buôn bán đủ để tôi ăn tam bối tử có thừa.” Ta đánh ha
ha, “Không đồng dạng như vậy.”
“Tục khí giống nhau thôi.” Lâm
Tiễn đáp lại thật tự nhiên, không giống tự giễu hay châm chọc, hoàn toàn nghiêm cẩn. Ta cười cạn vài tiếng, không nói tiếp tâm sự. Cũng vừa đúng lúc quản gia phía sau đến thông tri, có thể ăn cơm. Lâm Tiễn đứng lên,
nghiêng người làm thủ thế ‘thỉnh’.
Thân ảnh hắn cao lớn đè ép lại đây, trước mặt ta bỗng tối sầm, biết vậy nên hít thở không thông.
Lâm gia nguyên quán vùng Chiết
Giang, Sính đầu bếp cũng là người địa phương, món ăn Chiết Giang khẩu vị thiên về nhẹ, nguyên liệu nấu ăn rất lạ trông cũng ngon lành. Ta tuy
rằng cũng là người phía nam, nhưng mấy năm gần đây đắm mình trong món ăn Tứ Xuyên, tuy rằng không đến nông nội không cây không vui, khẩu vị cũng nặng rất nhiều. Hơn nữa ngồi đối mặt với Lâm Tiễn, thường thường cùng
ánh mắt hắn chạm nhau, tuy rằng người ta cười, nhưng luôn luôn có cảm
giác là lạ.
Ăn một chút cơm ta bị đau dạ
dày, thầm nghĩ chấm rứt sớm rời đi nơi này. Thật vất vả dùng xơm xong,
ăn hết đồ ăn xong lại thấy Lâm Tiễn đứng dậy lấy bàn. Chủ nhân không
đứng dậy, ta khách nhân đương nhiên cũng không thể động. Diêu Chính ngồi cạnh Lâm Tiễn, hắn hướng ta nháy mắt mấy cái, môi mấp máy ‘Món điểm tâm ngọt’. Ta quẫn một chút, ăn cơm Trung sao còn có món điểm tâm ngọt,
chẳng ra cái gì cả.
Quả nhiên, một thoáng chốc món
điểm tâm ngọt liền bưng lên. Là món đậu đỏ điểm chút ở giữa, đặt trên
đĩa nhỏ, xép thành nột đoàn. Hương vị lại hấp dẫn, ta ăn ngon không nhịn được kinh hô xuất ra.
“Hách tiểu thư thật thích món điểm tâm ngọt.” Lâm Tiễn dùng khăn tiêu độc lau tay.
“Ân, đặc biệt đậu đỏ.” Mỹ thực làm tâm tình ta cực tốt, cũng thả lỏng rất nhiều, “Mỗi lần đều có thể ăn nhiều.”
Lâm Tiễn gật gật đầu, tán dương
nói, “Vài đường muội biểu muội đều không thích ăn đồ ngọt, nói là sợ béo phì.” Hắn quay đầu dặn quản gia, “Kêu phòng bếp chuẩn bị thêm mấy phần
Hách tiểu thư mang về.” Ta không từ chối, bất quá vài cái điểm tâm, từ
chối là làm kiêu.
Kết thúc dùng cơm chính thức,
Lâm Tiễn để ta ngồi phòng khách trong chốc lát, lại tự mình pha một bình trà. Tâm ta giống như tên, hơn nữa Lâm Tiễn kỳ quái nhiệt tình làm ta
lòng có lưu luyến, thầm nghĩ tì