Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323670

Bình chọn: 8.00/10/367 lượt.

ại cảm thấy xót xa. Có khi xem đạm mạc không có nghĩa là quên, có vài thứ tuy rằng cực lực áp chế, lại vẫn sẽ lơ đãng toát ra.

Trùng hợp như vậy, rơi vào đáy mắt.

Đây là lần thứ hai ta đến Lâm

gia, áo lực so với lần trước chỉ có tăng không giảm. Bởi vì người bận

rộn Lậm Trạm cư nhiên ngồi tại phòng khách chờ ta, thấy ta đến còn mỉm

cười nghênh đón. Thiên sát, xem gian thương này tươi cười, chân ta đều

nhũn ra.

Làm ta ngạc nhiên là Lâm Trạm cư nhiên nhận thức Phạm Tạp, hai người thậm chí còn hàn huyên vài câu. Bất quá đều nói chút chuyện lông gà vỏ tỏi, khẩu khí cũng gần như nhàn

nhạt. Thừa dịp Lâm Trạm rời đi, ta lôi kéo ống tay áo người bên cạnh,

“Phạm ca, huynh cũng thật đáng giận nga, nhận thức người Lâm gia cũng

không nói cho muội!” Hắn nhún nhún vai, “Bản thân huynh sao nhớ được,

hẳn cùng hắn ăn qua một hai bữa cơm, bất quá sơ giao mà thôi.”

Ta trầm mặc, Phạm Tạp cùng người như thế cùng ăn cơm, dùng mông cũng biết là vì ai. Không dự đoán được

bóng dáng Dịch Tố sẽ như ảnh đi theo, thường thường liền xuất hiện đột

ngột làm cho người ta ngột ngạt. Ta có chút ủ rũ, mặt dài ra tràn đầy

mất hứng.

Đã đến giờ trị liệu, quản gia

dẫn ta cùng bác sỹ tâm lý trị liệu lên lầu ba. Bác sỹ trị liệu đã đổi

thành một người họ Bạch,mặt mũi hiền lành. Đến ngoài phòng Lâm Hủ, đầu

tiên quản gia gõ cửa, trong phòng không có người đáp lại. Ta trợn trừng

mắt, nghĩ rằng lần này không biết chờ đến bao lâu. Nhưng là ta kinh ngạc là, không đợi một lúc lâu, quản gia liền tự mình lấy chìa khóa mở cửa.

Thấy ánh mắt ta ngạc nhiên, quản gia mỉm cười làm cái thủ thế ‘thỉnh’,

lão bá vào phòng đầu tiên, ta cũng kiên trì vào theo.

Phòng Lâm Hủ rất lớn, trang

hoàng theo phong cách lâu đài phương tây. Nghĩ đến người nhà này quen

được sủng, từ nhỏ nuôi hắn như tiểu vương tử, thế này mới dưỡng ra bộ

dáng nũng nịu, chân nhuyễn, nhát gan, rất sợ dọa. Ta bĩu môi, tìm một

chiếc ghế dựa ngồi xuống.

Bạch bác sĩ vào liền bắt đầu

đông sờ tây sờ, cũng không biết đang tìm cái gì. Ta nhìn ông trong trong ngoài ngoài đi mấy lần, bộ dáng hoang mang, nhịn không được mở miệng,

“Ngài đang tìm cái gì?”

“Đối tượng trị liệu a.” Bạch bác sĩ lấy khăn ra lau kính, một bên tới phòng ngủ một bên lầu bầu, “Người

lớn như vậy rồi, hắn trốn chỗ nào vậy?”

Ta nhìn khắp nơi, phát hiện gần

ban công một góc rèm cửa có một khối, tức thời liền chạy qua mở. Quả

nhiên, Lâm Hủ lui một góc trốn ở góc phòng, đột nhiên bị người phát

hiện, hắt rấn hoảng sợ, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, mắt thấy hắn

muốn kêu lên, ta một phen nắm rèm cửa nhét đầy miệng hắn thuận tiện giơ

nắm tay lên, “Dám lên tiếng thử xem!”

Đáng thương Lâm Hủ thoạt nhìn

tùy thời sẽ ngất đi, nước mắt rơi lã chã. Ta cực kì phiền loại nước mắt

nam hài tử, một điểm cũng không để ý. Đem hắn ném lên sofa, “Cho ta ngồi xuống.” Lệ vẫn rơi đầy mặt, Lâm Hủ vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng người,

một cử động cũng không dám. Lâu không thấy, Lâm Hủ thoạt nhìn so với lần trước có tinh thần hơn, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận.

Bạch bác sĩ vào trong phòng, ta

chạy nhanh buông tay, thối lui sang một bên, rất chân chó cười, “Bạch

bác sĩ, tôi đã tìm được cậu ấy, có thể bắt đầu trị liệu.” Trị liệu sớm

xong việc sớm, sớm một chút phóng ta về nhà ăn cơm.

Thời điểm Bạch bác sĩ cùng Lâm

Hủ trao đổi ta an vị cách bọn họ không xa nghịch di động, nghe một già

một trẻ nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lâm Hủ chậm rãi bắt đầu nói nhiều hơn, âm thanh cũng từ từ to hơn, hơn nữa hắn thường thường quay đầu

ngắm ta. Ta ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hắn, hắn giống như bị người cho một cái tát mạnh đến độ đem đầu xoay sang một bên, lực đạo mạnh đến nỗi ta lo lắng hắn sẽ sái cổ.

Bạch bác sĩ cùng hắn hàn huyên

hơn một giờ sau vẫy vẫy tay muốn ta tham gia, “Hách tiểu thư, cô tới một chút.” Ta đem di dộng bỏ vào trong túi rồi bước qua, “Chuyện gì vậy?”

Bạch bác sĩ cười tủm tỉm người ta ngồi, nói với Lâm Hủ, “Tiểu Hủ, trên

đời này không có quỷ. Đêm đó Hách tiểu thư cứu cậu, tình huống cái gì

đều rõ ràng. Có phải hay không, Hách tiểu thư?”

Ta thẳng người, đáp rõ ràng,

“Phải! Trên thế giới này không thể có giở trò quỷ! Không, trên thế giới

này tuyệt đối không có quỷ! Trước mặt giai cấp vô sản, đầu trâu mặt ngựa hết thảy đều là mây bay! Trước mặt người lao động đại biểu giai cấp vô

sản, nhà tư bản vạn ác đem làm vật hi sinh!” Ta tà liếc mắt một cái Lâm

Hủ bị vây trong trạng thái khủng hoảng, “Cậu, biết không?”

Răng nanh Lâm Hủ đánh vào nhau,

nhưng hắn không ngại liều mạng gật đầu với ta. Ta quay đầu cười cười với Bạch bác sĩ, “Ngài xem, cậu ta biết.”

“Nhưng… Mà thật sự tôi, thật sự

nhìn thấy ruột.” Tiếng Lâm Hủ lí nhí vang lên, nhưng vẫn có thể rõ ràng

nghe thấy, “Tôi thật sự nhìn thấy…”

Mặt ta thiêu đỏ, trong lòng cũng có chút áy náy, liền ngồi xổm trước mặt hắn, “Lâm Hủ, trên thế giời này không có quỷ. Nếu có, cũng ở trong lòng người. Buổi tối kia… Ân, thần

trí không thanh tỉnh lắm, có thể đem nhánh cây hoặc dây điện nghĩ

thành?”

Lâm Hủ môi run lên nửa ngày, “Thật, Thật tôi rõ ràng nhớ


XtGem Forum catalog