
ời ta, “Hai cái đều lấy.”
“Đi, chờ tôi.” Chỉ có thể chờ.
Ta tâm tình cực tốt quay đầu bước đi, nhưng là — chú ý, lại là nhưng là, nhưng là lần này không phải chuyện tốt nghênh diên ta là một nữ nhân
nhìn thật quen măt.
“Hách Quýnh, ngươi buổi chiều
hôm nay đi đâu vậy?” Hách mẹ khẩu khí trước sau như một khí mười phần,
“Quán cũng không mở, đi nơi nào dã —”
Nghĩ ngăn trở Lâm Tiễn đã không
còn kịp rồi, trong lòng ta không hiểu khủng hoảng. Loại khủng hoảng này
lúc Hách mẹ mở miệng hóa thành một cỗ bi thương, “Quýnh a, vị này là?”
Cái loại câu ‘Quýnh a, XXX’ xuất ra, tỏ vẻ rất nhanh ta sẽ gặp bi kịch.
“Con hôm nay cùng Phạm ca đi ra
ngoài bàn bạc chuyện này.” Ta hết sức đơn giản hóa mơ hồ giới thiệu,
“Đây là bằng hữu Phạm ca, tiện đường đưa con trở về.”
Hách mẹ vừa nghe bằng hữu Phạm
ca, tức thời liền ném cho ánh mắt yên tâm, rất chân thành cảm tạ. “Thật
sự là phiền toái cậu… Chậc, đây là mùi gì? Nhà ai rác lại vứt lung tung
vậy?”
Ta phốc bật cười, Hách mẹ thế
này mới chú ý đến Lâm Tiễn tình cảnh xấu hổ. Nàng thật không hổ là mẹ
sinh và dưỡng ta, một chút liền đoán được đây là việc tốt của ta. Lúc ấy ánh mắt dao nhỏ liền găm tới đây, nếu không phải Lâm Tiễn ở đây, nàng
tám phần đào hố đem chôn sống ta mất.
Vì muốn bù lại sai lầm của ta,
Hách mẹ thịnh tình mời Lâm Tiễn vào nhà, tốt nhất là tắm rửa thay quần
áo luôn. Tất nhiên thấy Lâm Tiễn tương đương không đồng ý, nhưng hắn
không có biện pháp mặc một thân quần áo bẩn lên xe đi về, nếu phong bế
trong không gian chật hẹp kia, mùi kia chắc chắn là độc chết người.
Ta vạn phần không tình nguyện đưa hắn vào nhà.
Hách cha đang đánh răng, vừa
thấy ta dẫn một xú nam nhân xa lạ trở về, trực tiếp phun cả kem lẫn bọt
ra. Khi cha biết chân tướng sự tình, nói thật xin lỗi vừ rồi tắm thấy
vòi sen bị hỏng, tạm thời không thể sử dụng.
Ta trước mặt bỗng tối sầm, không phải người này sẽ đến phòng ta tắm rửa đấy chứ?
Lâm Tiễn vào phòng ta, kéo cửa
phòng tắm đi vào. Một khắc trước lúc cửa khép lại, ta rõ ràng nhìn thấy
trong mắt hắn khiêu khích còn khóe miệng thì cười lạnh. Tâm ta đổ mồ hôi lạnh, kém chút nữa khỏi hô hấp luôn. Hách mẹ vừa vặn đứng sau ta, chỉ
vào cửa phòng vừa mở gầm nhẹ, “Con đứa nhỏ này, buổi sáng dậy sao không
dọn giường? Không khác gì ổ chó, chỉ biết bày ra thôi! Mau dọn dẹp chăn
gối gọn gàng cho mẹ!”
Ta cắn chặt răng, vội vàng gấp chăn lại. Dọn đến một lúc, đột nhiên ta lấy lại tinh thần, nhất thời nhảy lên giống điện giật.
Ta sát, trong phòng tắm còn có đồ nội y ta chuẩn bị để tắm xong thay!!!
Không biết kẻ có tiền tắm rửa
đều tắm kỹ hay không, hơn một giờ sau Lâm Tiễn mới từ trong phòng tắm đi ra. Bộ quần áo dính mùi lên men kia đã yên vị trong thùng rác, hắn hiện tại đang mặc quần áo Hách mẹ đưa cho.
Bộ quần áo này là Hách cha mấy
năm trước mua, lúc ấy lão cha dáng người còn chưa mập như bây giờ. Hách
cha dáng người vừa vừa, mà bộ quần áo này Lâm Tiễn mặc trên người rõ
ràng nhỏ đi nhiều, tay a chân a đều có chút bó, nếu cử động đều dễ dàng
thấy. Cũng may là buổi tối, mặc như vậy đi xuống phỏng chừng cũng không
có người chú ý tới. Nhưng hắn lại không nghĩ như vậy, bất quá vài chưa
đến vài phút ta lại thấy hắn kéo cổ áo không dưới hai mươi lần.
Ngại ngắn? Ngại ngắn thì cởi luôn quần áo ra khỏi mặc!
Ta ác độc nghĩ, thình lình gặp
phải ánh mắt hắn, bùm bùm một trận lửa văng tung tóe khắp nơi, cho đến
khi Hách mẹ bưng điểm tâm đến mới yên tĩnh.
Lâm Tiễn vô cùng khách khí với
Hách mẹ, loại khách khí này kỳ thật là khách sáo. Nhìn mẹ ta nhiệt tình
với Tâm Tiễn, trong lòng ta có chút khó chịu. Bữa ăn khuya nhà họ Hách
rất đa dạng, đêm nay là trân châu bánh trôi nhỏ, theo góc độ sức khỏe ẩm thực mà nói thì không phải sự lựa chọn tốt. Nhưng, ăn rất là ngon a!
Ta oán hận nhìn Lâm Tiễn ăn bánh trôi, nghiến đau cả răng. Nhất định là hắn có chú ý, chậm rãi ngừng
lại, quấy quấy vài cục bánh trôi trong thìa, sau ngẩng đầu nhìn ta, lại
cúi đầu nhìn bánh trôi, lại ngẩng đầu nhìn ta, tiếp lại một tiếng cười
vang lên.
Thuần khiết như ta, thật lâu sau mới phản ứng người này đang so lớn nhỏ.
Vô sỉ!
Một chén bánh trôi nhỏ kia hắn
ăn hơn nửa giờ, tận đến 11h đêm hắn mới đứng dậy cáo từ. Ta âm thầm nhẹ
nhàng thở ra, ôn dịch này cuối cùng cũng đã chịu đi. Nhưng là — lại là
nhưng là, một buổi tối này xảy ra lắm án mạng — nhưng là ngay lúc Lâm
Tiễn một cước bước ra ngưỡng cửa, lại xoay người hỏi, “Hách tiểu thư,
nhà cô có việc gấp đã xử lý tốt sao.”
Da đầu ta rơi từng mảng, Hách mẹ một bên đã mở miệng hỏi, “Việc gấp gì?”
“Hách tiểu thư nói trong nhà có
việc gấp muốn trở về gấp, cháu mới dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô ấy về
nhà.” Hắn cố ý cường điệu ‘Nhanh nhất’, “Ngượng ngùng, cháu thật không
biết cô ấy say xe choáng váng lợi hại như vậy, là cháu hảo tâm làm
chuyện xấu.”
Tam nhãn ca, ngươi còn có thể thổi phồng ta kiêm cho ta mấy cước…
Hách mẹ dùng ánh mắt sắc bén
quét qua đây, muốn đem mặt ta ra đâm thủng, “Hách Quýnh, trong nhà có
việc gì gấp? Con để người ta phi về gấp, còn ói lên người ta như vậy.”
Ta g