
oải mái. Nhưng ta lòng
tràn đầy buồn bực, chỉ cảm thấy Lâm Hủ như ngòi nổ, mặt sau kéo một đống ngòi nổ với thuốc nổ, không biết khi nào thì bạo phát.
Lâm Hủ chọn mấy quyển sách ngồi
vào sofa giữa quán, “Đệ có thể ngồi chỗ này được không?” Tuy rằng cậu
hỏi cẩn thận, nhưng tư thái làm việc thong dong mà tiêu sái, không có
nửa điểm dong dài dây dưa.
Ta ngay cả mười phần không đồng
ý, cũng chỉ gật đầu, không tránh được tò mò, “Cậu một người tự đến sao?” Lâm Hủ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Trong nhà cậu biết cậu đến nơi này?”
Lâm Hủ trầm mặc một chút, “Đệ nói với quản gia muốn ra ngoài.”
Nếu gà mẹ quản gia kia đã biết,
người nhà của cậu hẳn cũng rõ ràng. Bất quá tiểu thiếu gia tinh xảo một
người ra ngoài mà không ai đi theo cũng thật khác thường, ta lưu tâm,
gọi điện cho Diêu Chính. Không biết người này chạy đi đâu, gọi mấy cuộc
đều thuê bao ở ngoài vùng phủ sóng.
Lâm Hủ ngồi trong quán ta cả
buổi chiều, mà buổi chiều này lại náo nhiệt chưa từng có. Người ngồi đọc sách trong quán vô cùng nhiều, đến chạng vạng lại thêm mấy trường học
phụ cận tan học, quả thật là không có chỗ chen chân.
Ta không ngốc, dùng mông nghĩ
cũng biết loại tình huống khác thường này do đâu mà có. Mắt thấy Lâm Hủ
bị bao phủ bởi một đống ong bướm, không khỏi có chút bất an. Diêu Chính
nói Lâm Hủ tính cách hướng nội, hơn nữa từ nhỏ quen nuông chiều, lớn như vậy chưa bao giờ tự một mình ra ngoài. Đương nhiên, lần trước bị người
kê đơn là ngoại lệ, sau sự kiện kia tính cách cậu càng quái gở, trước
lúc ta phối hợp trị liệu tâm lý, cậu căn bản cửa phòng cũng không ra.
Một đứa nhỏ như vậy, lại ngồi tại một nơi không quen cả một buổi chiều,
có thể thấy được cậu có bao nhiêu dũng khí.
Ta nhìn nhìn thời gian không còn sớm, gọi điện thoại kêu hamburger cùng trà sữa. Kéo Lâm Hủ từ trong đám người ra, có thể bởi vì nhiều người không khí không lưu thông được, sắc mặt cậu có chút hồng hồng. Bên cạnh có nữ hài tử lớn mật kêu, “Quýnh,
không mang theo người như vậy, chỉ chiêu đãi tiểu soái ca không thể được nga.”
“Các ngươi ăn thoáng kem buổi
trưa cũng đủ rồi,” ta cười tủm tỉm, “Đứa nhỏ này là thân thích nhà ta,
đến bữa cơm cũng không thể bị đói phải không?” Nói xong đem Lâm Hủ ở một bên, lấy hamburger cùng trà sữa đưa cho cậu, “Ăn đi, ăn xong gọi lái xe nhà cậu đến đón.”
Lâm Hủ nhìn nhìn trà sữa cùng
hamburger, mi phong thanh tú nhíu lên. Ta biết cậu khẳng định là từ nhỏ
chưa nếm qua loại đồ ăn này, bất quá đều đã mua, chỉ cần cậu không ý
kiến, ta liền làm như không thấy. Hiện tại giá hằng tăng cao, dân sinh
như vậy, có ăn là tốt rồi.
Ở Lâm gia ăn cơm chỉ biết Lâm
gia nhiều quy củ, cơm phải ăn chậm rãi, một miếng một miếng nhỏ nuốt
vào, thế này mới có hương vị. Ăn một miếng cần mấy chục phút mới nuốt
xuống, chế thức đã đạt cảnh giới biến thái. Hiện tại xem Lâm Hủ ăn
hamburger cùng trà sữa cũng mất 40 phút, ta đều sốt ruột thay cậu.
“Tôi gọi điện thoại cho Diêu trợ lý, anh ấy rất nhanh sẽ tới đón cậu.” Cuối cùng Diêu Chính cũng nghe
máy, biết Lâm Hủ chạy đến chỗ ta sợ tới mức tiếng đều thay đổi, “Cậu nói dối tôi, cậu căn bản không nói với quản gia, ngay cả tờ giấy cũng không lưu lại. Hiện tại nhà cậu đều rối loạn hết lên.”
Lâm Hủ vò gói giấy thành một cục ném vào trong thùng rác, nhẹ nhàng hự một tiếng, “Diêu thư kí thật lắm miệng.”
Ta tức giận, “Anh ấy là phụ trách cậu. Đúng rồi, Diêu Chính là trợ lý, không phải thư kí.”
Ngón tay thon dài của Lâm hủ lật trang sách, làm như không chút để ý, “Trước khi ca ca đệ giáng chức anh ta, anh ta đúng là trợ lý tổng tài.”
“Vì sao lại giáng chức anh ấy?
Anh ấy công tác sai lầm sao?” Ta rất ngạc nhiên, năng lực công tác của
Diêu Chính rất mạnh, nếu không sẽ không mất một số tiền lớn mời đến.
Lâm Hủ âm thành vẫn nhẹ nhàng như cũ, “Ân, ca ca khẳng định nói anh ta thái độ không tốt, gọi điện đến tỷ cũng không chịu tiếp.”
Ta ngây ngẩn cả người. Lần trước từ Lâm gia trở về, ta lại tìm cớ không đi Lâm gia. Chẳng lẽ bởi vì thế
nên hắn bị giáng chức? Bất quá hai lần ta không đi mà thôi, hắn liền từ
trợ lý tổng tài giáng xuống thành thư kí, cứ như vậy hắn có thể hay
không bị sung quân đi tẩy bồn cầu? Nhớ tới trạch nam rùa biển thích xem
truyện tranh, quả thật tâm ta không đành lòng. Nhưng, càng làm ta sợ hãi chính là Lâm Hủ trước mắt.
Hắn nhắc tới Diêu Chính khi nói
chuyện tư thái cực kỳ giống Lâm Trạm, có loại kiêu căng ngạo mạn, loại
ngạo mạn này đúng là từ trong khuông đúc ra, mang theo một loại lãnh đạm xa cách. Nhưng cảm giác này cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, bởi vì
rất nhanh Lâm Hủ liền ngẩng đầu lên cười với ta, “Tỷ còn có thể tới nhà
của đệ đi.”
Trong lịch sử máu chảy đầm đìa
giáo huấn chúng ta biết, trong thế giới tàn khốc này, thánh mẫu tuyệt
đối là chức nghiệp tự chịu diệt vong. Ta đã nhìn thấy nữ nhi sông Nile
lớn lên, ấn tượng về thánh mẫu ngốc khải ngày càng ác liệt. Không có
việc gì yêu tìm việc, hại bản thân không nói còn hại người khác. Nói
nói, làm nhiều chuyện như vậy có ích lợi gì? Trên trời sẽ vì ngươi làm
chuyện tốt mà đặc biệt ban ân qua