
n có bọt nước chảy xuống.
Cậu mặc bộ quần áo vàng nhạt, thoạt nhìn cực kì thoải mái. Hắn mang theo một loại cảm xúc hưng phấn kéo ta lên phòng hắn, dè dặt cẩn trọng lấy
trong ngăn kéo ra một hộp, “Tỷ xem này.”
Trong hộp là một bộ cờ tỷ phú,
phi thường tinh xảo chói mắt. Ngô, kỳ thực không thể nói là chói mắt,
chính xác ra là có thể hợp kim chọc mù mắt cẩu của ta — cứ nhiên còn mạ
vàng! Quân mạ vàng cùng trên mặt xúc xắc còn được gắn các hạt đá quý
nhỏ, thoạt nhìn phi thường xa hoa. Ta mơ hồ nhớ được đã từng xem qua tạp chí xa xỉ phẩm đăng bộ trò chơi mạ vàng này, chẳng những có thể chơi,
còn có thể đem linh kiện làm thành vòng cổ hoặc vòng tay, cực kỳ giá
trị.
“Hồi nhỏ đệ có một bộ cùng kiểu, không nhớ rõ đánh mất lúc nào. Đây là đệ nhờ đại ca tìm, đệ thật lâu
không chơi.” Lâm Hủ hưng trí rất cao nâng máy bay lên, “Tỷ có thể chơi
với ta không?”
Nói thật ta không thích quá cái
loại trò chơi trí tuệ này, đặc biệt là đối thủ thoạt nhìn chỉ số thông
minh so với ta cao hơn lại càng không đồng ý. Nhưng xem Lâm Hủ cao hứng
như vậy, ta cũng không nỡ trực tiếp cự tuyệt. Nói cũng lạ, không biết là ta vận khí tốt hay là Lâm Hủ cố ý nhường ta, ta liên tục thắng vài
trận.
“Thật lâu không chơi, tôi còn
nghĩ sẽ thua hoa rơi nước chảy.” Thắng cuộc tâm tình luôn tốt, ta thưởng thức chiếc máy bay nhỏ, tán thưởng từ đấy lòng, “Này thật xinh đẹp.”
Lâm Hủ chậm rãi lại gần, nhẹ
giọng nói, “Nếu tỷ thích, liền mang về đi.” Ta bất động thanh sắc đem
chiếc máy bay đặt xuống, “Lại nói đùa, thứ này rất quý trọng.”
Lâm Hủ ngồi kề bên ta, “Đây chính là món đồ chơi.”
“Là đồ chơi hoàng kim!” Tiểu hài tử của kẻ có tiền đều không chịu để tâm, vung tay một cái liền tặng
loạn đồ, thật sự là phá gia chi tử.
“Bản chất của nó chính là đồ chơi.” Cậu kiên trì cho rằng như vậy, “Giải trí mới là giá trị của nó.”
Đứa nhỏ đơn thuần đều thình lình bất ngờ cố chấp, tuy rằng ta biểu lộ thái độ kiên quyết không nhận,
nhưng Lâm Hủ vẫn kiên trì muốn tặng. Đôi mắt tối đen nhìn bộ đồ chơi trở nên lợi hại, trong nháy mắt ta cho rằng hắn sẽ lập tức đánh đổ.
“Tiểu Hủ, bữa tối đã xong, cùng
nhau đi xuống ăn đi.” Tầm mắt hắn dời khỏi bộ đồ chơi, lạnh lùng liếc ta một cái rồi nhìn Lâm Hủ, “Đều là đồ đệ thích ăn.”
E sợ Lâm Hủ đem bộ đồ chơi đem
lại đây, ta chạy nhanh phụ họa nói, “Vừa vặn, tôi cũng đói bụng, chúng
ta đi ăn cơm trước đi.” Lâm Hủ thế này mới không cam nguyện đứng dậy,
lúc xuống lầu cậu gắt gao kéo ta, như thế ta đột nhiên sẽ chạy trốn.
Bữa tối vẫn như cũ bị đau dạ dày.
Lâm Hủ lần này không có minh mục trương đảm* gắp đồ ăn cho ta, mà là đem đồ ăn cậu cho rằng ta thích ăn
đem đến trước mặt ta. Rất nhanh, trước mặt ta là bàn đồ ăn cơ hồ chồng
chất thành núi. Hình thành liên minh đối lập là trước mặt Lâm Tiễn, đồ
ăn sạch sẽ đến xương gà cũng không thừa lại. Bất quá Lâm Tiễn tựa hồ
tuyệt không để ý đệ đệ lấy đồ ăn trước mặt hắn, sắc mặt bình tĩnh ăn
xong bát cơm trắng.
*Minh mục trương đảm: liều lĩnh
Bộ đồ chơi kia cuối cùng vẫn để
lại tại Lâm trạch, bởi vì ta hứa hẹn lần sau còn có thể đến chơi, quân
cờ mang đến mang đi cũng không tiện. Lâm Hủ tiếp nhận ý kiến này, thật
hưng phấn hỏi ta khi nào thì đến.
Nhìn mặt cậu tràn đầy chờ mong,
đầu ta rất đau. Trước kia cậu cần trị liệu, ta một tuần đến hai lần.
Hiện tại tình trạng của cậu đã ổn định, hẳn là không cần phải một tuần
hai lần, vậy để thứ hai đi. Không kịp chờ ta nói, tiếng Lâm Tiễn liền
vang lên, “Cuối tuần, nàng cuối tuần sẽ lại đến.”
Ta giống như điện giật quay đầu
trừng hắn, ai đáp ứng hắn cuối tuần? Cuối tuần này có chuyện vô cùng
trọng yếu! Mà Lâm Hủ lại cao hứng hỏng rồi, vẻ mặt đỏ bừng hai mắt lóe
sáng nhìn ta, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Thấy mĩ thiếu niên thủy nộn
xanh tươi nhìn chăm chú như vậy, muốn nói ra lời cự tuyệt thật là khó
khăn. Nhưng với ta mà nói, cuối tuần này quá trọng yếu, chỉ có thể nhẫn
tâm cự tuyệt.
Quả nhiên Lâm Hủ nghe ta nói
cuối tuần này không rảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp, đầu cúi gần
ngang hàng với mặt bàn. Lâm Tiễn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập sát khí,
vừa vặn ta nhìn chống lại, giữa không trung ánh lửa đùng đùng nổ vang.
Loại ánh mắt này, chẳng lẽ ta nợ hắn sao?
Lâm Tiễn vẫn lái xe đưa ta trở
về, bất quá lần này hắn đi xe hơi, tốc độ cũng không nhanh. Dọc đường đi hắn đều trầm mặc, chính là ngẫu nhiên sẽ nhìn ta với ánh mắt đầy ý vị ý đồ không rõ. Loại biểu hiện cổ quái này ta tự nhiên cảnh giác, cũng may xe vào nội thành, người đến người đi cũng không sợ.
Xe dừng cách tiểu khu ở một góc không xa, xe chưa dừng hẳn ta đã khẩn cấp mở cửa xe nhảy xuống.
“Hách Quýnh, cô chạy cái gì?”
Bên kia cửa xe nặng nề mở ra, Lâm Tiễn từ đầu xe sang lại đây, chính
chính chắn trước mặt ta. Hắn lông mày khẽ nhếch, nói lặp lại, “Cô chạy
cái gì.”
“Đã đến giờ, tôi phải về nhà thu đồ ăn.” Ta trợn mắt nói dối, “Lâm tiên sinh còn có chuyện gì?”
Lâm Tiễn yên lặng nhìn ta một
hồi lâu, đột nhiên bật cười. Nói thật, nhìn hắn quen mặt thối, lập tức
xuất ra nụ cười xán lạn đúng là làm người ta không quen. Bất quá