Insane
Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323771

Bình chọn: 7.00/10/377 lượt.

hắn

cười rộ lên bộ dáng rất dễ nhìn, không giống Lâm Trạm đầy thâm ý sẽ cảm

thấy tùy thời sẽ bị ám toán, cũng không giống như Lâm Hủ thuần khiết như vậy làm cho người ta nghĩ gặp trở ngại. Nếu trước khia chúng ta không

có ân oán nhỏ mấy chuyện vụn vặt này, ta rất vui lòng khen hắn một tiếng mĩ nam.

“Cuối tuần này, cô thật sự không thể tới?”

Ta hít sâu một ngụm, trịnh trọng hồi đáp, “Không thể.”

“Lý do.”

“Cuối tuần làm ăn tốt, tôi phải trông quán.”

Hắn tới gần từng bước, “Nói thật.”

“Tôi đến trông quán, tôi kiếm được tiền.”

“Cô cuối tuần buôn bán được là

bao nhiêu? Năm trăm? Một ngàn? Hai ngàn? Chỉ cần có thể đến, cô tổn thất tối có thể đền gấp ba năm lần đưa cho cô, cô sẽ nhận sao?”

Đây đúng là dùng tiền đè người.

Không thể không nói, đè ta quá

đau. Hiện tại ra có thể chân chính nghĩ tới lời Phạm Tạp, bị người dùng

tiền vũ nhục là loại cảm giác gì — thật TMD đúng là tư vị yêu hận xen kẽ nhau! Ta hận hốc mắt đều đỏ, răng cắn lộp cộp đập vào nhau, thầm nghĩ

muốn nhảy lên cắn người.

“Hách Quýnh, nói như thế nào

chúng ta cũng có vài lần qua lại, tuy rằng đều không khoái trá, mà tôi

biết cô là người như thế nào.” Tay Lâm Tiễn đặt lên đầu xe, “Tôi cũng hy vọng cô rõ ràng, vừa rồi nếu không phải cô nói dối, tôi sẽ không nói

như vậy.”

Ngụ ý là, sở dĩ vì ta nói dối

lừa hắn nên hắn mới không thể không nói ra nhưng lời khó nghe vậy? Ngẫm

lại cũng phải, bất quá lời nói của hắn thật sự quá xúc phạm ta. Ta nói

muốn kiếm tiền, hắn liền trả thù lao ta kiếm, hơn nữa còn cho rất nhiều

tiền. Ta lo lắng vài giây, quyết đính nói thật, “Cuối tuần này là sinh

nhật tôi, tôi muốn cùng bạn bè người nhà tổ chức.” Ta tạm dừng một chút, lại không cam nguyện bổ sung, “Nếu anh không tin, có thể đi tra. Dù sao gốc gác tôi các anh đều biết được nhất thanh nhị sở (rõ ràng) …”

“Tôi không biết.”

“Lừa quỷ, anh không biết sẽ chạy tới Hoàng Ngọc đường tìm tôi?” Hỗn đản này thật sự là nói dối cũng không đỏ mặt.

“Đó là đúng dịp.”

“Đúng vậy, thật sự là đúng dịp

a, nhiều phòng như vậy, nhiều người như vậy, anh cũng không thể đúng dịp bắt được tôi đi? Anh không biết? Hừ, không cần nói đánh chết tôi cũng

không tin, đánh chết anh tôi cũng không tin!”

Lâm Tiễn khóe miệng đột nhiên

căng thẳng, giống như đè nén ý cười, “Chính xác, nếu không phải tôi tự

mình trải qua, tôi cũng không tin loại trùng hợp này. Nhiều phòng như

vậy, nhiều người như vậy, nhiều ca khúc lựa chọn như vậy, cô cố tình thế nào muốn hát bài Đội ca? Lại thật khéo, tôi vừa khéo đi qua.”

Mặt ta bỗng đỏ lên, “Tôi, tôi không tin.”

“Tin hay không tùy cô,” hắn nhún nhún vai. “Tôi giải thích với cô nhiều như vậy làm gì? Nếu cô cuối tuần này không rảnh vậy để cuối tuần sau, tuần sau cô nên có thời gian.”

“Tôi nói Lâm tiên sinh, anh

quyết định thời điểm đều trước đó không hỏi một chút ý kiến người khác?

Ôn tồn hỏi tôi một câu ‘Cô tuần sau có ránh sao?’ cũng không được sao?”

Tuy rằng Lâm Trạm cũng thật cường thế không cho cự tuyệt, nhưng ít ra

cũng đều sử dụng tình lý, vừa đấm vừa xoa, không giống như hắn trực tiếp bá đạo.

Hắn hơi hơi chần chừ một chút, hói, “Hách Quýnh, cô cuối tuần sao có thời gian không?”

“Không có.”

Hắn trừng mắt ta, ta cũng không

chút yếu thế trừng trở lại. Ánh mắt hắn sáng ngời hữu thần, ánh mắt ta

quẫn quẫn tỏa sáng, lực công kích cùng tiêu đốt đều tương xứng. Ta tuy

rằng quẫn, nhưng cứng rắn cáu kỉnh, Lâm Tiễn càng không cần phải nói, ai tại đây đều không đồng ánh tràng ánh mắt trong khi giao chiến đến khi

bại trận. Nếu không phải xa xa truyền đến một trận chó hoang sủa loạn,

nói không chừng chúng ta liền giằng co đến hừng đông.

Nhìn cái bản mặt hắn vòng qua

đầu xe chuẩn bị lên xe, ta cố ý tăng thêm ngữ khí lớn tiếng nói, “Lâm

tiên sinh đi thong thả, Lâm tiên sinh tái kiến.”

Hắn dừng bước quay đầu nhìn nhìn ta, nhưng lại xoay người trở lại.

Ta vừa sợ lại e ngại lại hối

hận, thẳng muốn lấy băng dính dán miệng lại. Cho mày nói nhiều, cho mày

nói nhiều, thật vất vả người phải đi lại cho một chiêu liền trở lại.

“Hách Quýnh.” Hắn mở miệng nói,

“Tuy rằng cô ngẫu nhiên không thành thật với thích đùa giỡn người, nhưng không phải trở ngại tôi chúc cô sinh nhật khoái hoạt.” Hắn tạm dừng một chút, “Nguyện cô có cuối tuần khoái trá.”

Đột nhiên trong lúc đó, ta đối

diện trước nam nhân này thản nhiên sinh ra một cỗ thảm thiết manh cảm —

không hề dấu hiệu cũng không hề lý do. Loại manh cảm mạc danh kỳ diệu

(kỳ lạ) thúc dục, ta bắt đầu lắp bắp, “Ách, ách, cám ơn, cám ơn a.” Sau

ta ngẫm lại, cảm thấy chịu thiệt. Tuy rằng người này chúc ta sinh nhật

khoái hoạt, làm khó ta còn cám ơn hắn.

“Bất quá, tôi sau khi trở vè sẽ

nghiêm cẩn xem xét tư liệu về cô,” hắn hở chiếc răng nanh trắng ởn đầy

hàn khí cắn người, “Lấy đảm bảo cô cuối tuần này sẽ chân chính khoái

trá.”

Cái gì, hắn vẫn là hoài nghi!

Thứ bảy thời tiết thật đẹp, Hách cha cùng Hách mẹ dậy sớm ra siêu thị mua đồ. Ta ngủ thẳng bảy giờ mới

rời giường, đơn giản rửa mặt sau ra ngoài. Sáng sớm cuối tuần người

không nhiều lắm, ta vừa đi vừa cắn bánh quẩy, thường th