
t làm cho anh cảm thấy ấm áp, chính là Tiểu Bạch vừa nhỏ vừa đáng yêu.
Trong một khoảng thời gian rất dài, anh từng biến Tiểu Bạch trở thành thứ an ủi tinh thần lớn nhất của mình.
Tâm lý học từng nói, đối với việc ỷ lại vào một sự vật quá độ, qua
một khoảng thời gian lâu, sẽ lâm vào một loại tình cảnh không thể tự
kiềm chế được.
Cho nên khi Tiểu Bạch vì sinh bệnh mà chết ở ngay trước mặt mình, anh đã từng một lần tuyệt vọng đối với cuộc sống.
Lúc ấy anh mới năm tuổi, bởi vì không chịu chấp nhận chuyện Tiểu Bạch đã chết là sự thật, chẳng những cự tuyệt mai táng Tiểu Bạch, còn mỗi
ngày mỗi đêm không ngừng khóc, có lúc anh còn khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Quý lão gia không thể tin được con trai mình lại sinh ra thứ cảm tình ỷ lại mãnh liệt đối với một chú chó như vậy, lo lắng con sẽ bởi vì
thương tâm quá độ mà tổn thương đến cả thể xác, liền tìm một nhà thôi
miên đến thôi miên cho con, hóa giải nỗi thống khổ của anh khi mất đi
Tiểu Bạch.
Đại khái là lần thôi miên đó đã gây ra những hiệu quả phản tác dụng,
sau khi Quý Triết Nam chậm rãi ra mất đi hết nỗi khổ sở về Tiểu Bạch,
tính cách kính cẩn mà yên vui vốn có của anh, cũng bởi vậy trở nên vặn
vẹo.
Sau này trong quá trình trưởng thành, cha mẹ Quý gia nhìn thấy con
càng lớn càng chậm rãi biến thành một người không bao giờ cười, không
bao giờ khóc, thậm chí ở đối mặt với việc sinh lão bệnh tử của người
thân, cũng không hề có một chút cảm xúc thương tiếc nào.
Bác sĩ tâm lí nói, hết thảy những điều này đều do lần thôi miên không thành công đó gây ra.
Nhưng chỉ có tự Quý Triết Nam hiểu được, lần thôi miên trước đó không thể bù đắp lại những thương tâm anh đã phải chịu.
Khi anh tận mắt thấy thân thể cứng ngắc lạnh như băng của Tiểu Bạch
bị vùi vào trong đất, trong nháy mắt, anh đã tự nói với chính mình —
kiếp này, anh sẽ không bao giờ yêu một lần nữa.
Chỉ có không quan tâm, không đau lòng, không chờ mong, anh mới không phải chịu đau khổ.
Từ từ chậm rãi, anh học lạnh lùng xong, học lạnh nhạt xong, học khi
muốn khóc thì phải bảo trì vẻ mặt trầm mặc xong, học khi muốn cười thì
phải bảo trì sự bình tĩnh xong.
Ngày qua ngày, từng năm trôi qua, anh cứ tự thôi miên mình như vậy để lớn lên.
Trong mắt mọi người anh vẫn là đại thiếu gia Quý gia, tư thái vĩnh
viễn luôn tao nhã và cao quý như vậy, nhưng không có một ai có thể thật
sự đi sâu vào tâm anh, nội tâm luôn ẩn giấu một bí mật nhỏ.
Cứ như vậy đội mặt nạ cho đến lúc mười chín tuổi, sự lạnh lùng của anh rốt cục cũng đã gây ra một bi kịch không thể cứu vãn –
Anh đã không còn nhớ rõ được tên của cô gái kia, chỉ nhớ rõ cô ấy là
bạn học của Quý Thừa Du ở nước ngoài, kém anh ta một tuổi, bộ dạng trông rất được.
Có thể được Quý Thừa Du mang về nước thì cô gái kia nhất định phải
rất đặc biệt, đến ngay cả Quý Thừa Du cũng đã nhận định đối phương chính là người vợ tương lai của mình.
Nhưng khi cô gái kia lần đầu tiên nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc
đồ trắng, ngồi ở sau hoa viên của biệt thự Quý gia, chính là Quý Triết
Nam, liền điên cuồng yêu thương anh.
Cô cũng không hề che giấu sự ái mộ của cô, thậm chí có thể gọi là lớn mật công khai.
Quý Triết Nam đối với tình cảm của cô chẳng những không hề động tâm, ngược lại còn châm chọc cô bắt cá hai tay.
Cũng chẳng phải do thân thiết gì với anh trai, mà bởi vì từ đáy lòng
anh luôn xem thường những người phụ nữ gặp một lần là yêu như vậy.
“Em chỉ xem Thừa Du là anh trai, người em chân chính đặt trong lòng là anh.”
Vào thời điểm cô gái ấy nói với anh như vậy, anh chỉ lạnh lùng đáp lại một câu, “Tôi không thích cô.”
Đại khái là cô gái ấy quá tin tưởng vào bản thân, cũng luôn tràn ngập cảm giác về sự ưu việt của mình, ngàn vạn không nghĩ tới tình yêu của
mình đầy ngập như vậy, nhưng chỉ đổi lấy những lời nói lạnh nhạt của
người trong mộng.
Không cam lòng, hơn nữa cảm thấy quá mất mặt, cô đã chạy lên tầng cao nhất ở ban công, ý đồ dùng cách tự sát để ép buộc anh nhận tình yêu của cô.
Quý Thừa Du không thể tin được, cô gái mà chính mình lao tâm khổ tứ
theo đuổi suốt gần hai năm, thế nhưng mới quen biết em họ mình chưa đến
một tháng, đã điên cuồng yêu thương anh.
Bất quá thất tình cùng phẫn nộ khiến anh bị đả kích mạnh, nhưng cũng không làm cho anh mất đi lý trí tối thiểu.
Khi anh tận mắt thấy cô gái mình luôn âu yếm dùng cả tính mạng của
bản thân để đoạt được em họ của mình, lần đầu tiên anh hạ mình cầu xin
người em họ không hề thân thiết này.
“Dù chỉ lừa cô ấy một lần thôi cũng được, chỉ một lần thôi, anh cầu
xin em.” Yêu thương một người, thật sự có thể làm những điều vĩ đại đến
vậy.
Quý Triết Nam lại chỉ lạnh lùng cười, “Lừa dối tình yêu, thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Nếu lúc trước anh biết nếu mình những lời này, sẽ khiến một sinh mệnh chấm dứt, có lẽ, anh nhất định không dùng phương thức lạnh lùng như thế để xử lý chuyện này.
Nhưng trên thế giới này không tồn tại chữ ‘nếu’, bi kịch ngày đó đã phát sinh rõ ràng ở ngay trước mắt anh.
Thời điểm cô gái kia chết, anh cũng lớn thêm một tuổi.
Quý Thừa Du luôn luôn lạc quan sáng sủa khi