
nhìn thấy thi thể cô gái
kia trong nháy mắt, lần đầu tiên chân chính coi Quý Triết Nam là kẻ
địch, dường như phát điên đấm mạnh một quyền trên người anh.
Quý Triết Nam cũng khó có thể tin được, chỉ có thể chết lặng chấp
nhận ấu đả này, mãi đến tận lúc Quý Thừa Du rút ra một con dao, để lại
một vết thương sâu vào lưng anh, cảm giác đau đớn thình lình xảy ra mới
giúp anh phục hồi lại tinh thần.
Quý Thừa Du nhất quyết không thể tha thứ cho người em họ vô tình, đối với anh mà nói, mặc kệ Quý Triết Nam có thích cô gái kia hay không, khi đối phương đang luẩn quẩn trong lòng, cho dù là lừa gạt, cũng phải tận
lực dùng hết khả năng để cứu lấy sinh mệnh đối phương.
Nếu lúc ấy anh cố nói dối, có lẽ cô gái ấy sẽ không bởi vì nhất thời bi phẫn mà lựa chọn phá hoại bản thân mình.
Dù sao cũng là một mạng người, lại bởi vì sự lạnh lùng và vô tình của Quý Triết Nam, mà vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.
Khi Quý Thừa Du cầm tro cốt của cô gái, chuẩn bị bay đi nước ngoài,
lạnh lùng nói với Quý Triết Nam: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ
làm anh phải trả giá thật lớn về tất cả những hành động của mình.”
Quý Triết Nam nhìn Quý Thừa Du như bước đến chỗ không người, thái độ
ngạo mạn thong thả đi vào văn phòng của mình, anh cố gắng bảo trì phong
độ, thản nhiên trấn định nhìn Quý Thừa Du không khách khí đặt mông xuống ngồi đối diện với mình.
Bỏ qua không nói đến ân oán tư thù giữa hai người, đôi khi Quý Triết
Nam không thể không thừa nhận, vị anh họ này của anh ở mỗi phương diện
đều rất xác thực, quyết đoán.
Quý Thừa Du hơn anh khoảng mấy tuổi, nếu tính đến tuổi tác, Quý Thừa Du mới là cháu đích tôn con trưởng của Quý gia.
Nhưng bởi vì Quý Thừa Du năm đó chỉ tập trung nghiên cứu học thuật,
căn bản vô tâm vô tính, dứt khoát kiên quyết đem vị trí người thừa kế
gia tộc tặng cho em trai.
Năm đó Quý lão gia đã hấp hối, chuẩn bị dùng tài sản để bồi dưỡng Quý Thừa Du trở thành người thừa kế, nhưng năm ấy anh mới sáu tuổi, rất
không khách khí ném cho cha mẹ nhà mình một câu, “Vì sao tôi nhất định
phải liều mình sống chết, ra sức làm việc chỉ vì giang sơn của người
khác?”
Một câu đã đủ khiến Quý lão gia mất mà không nói gì chống đỡ được.
Đương nhiên, cũng không thể nói là Quý Triết Nam không có tài kinh
doanh, ngược lại, anh có thiên phú ở phương diện quản lý công ty này,
không biết đã cao hơn anh cả của mình bao nhiêu lần.
Chẳng qua Quý lão gia đã già, lại có quan niệm cổ hủ vô cùng nghiêm
trọng, cho dù ông thưởng thức năng lực của đứa cháu thứ hai đến mức nào, trong lòng vẫn hy vọng có thể để con trưởng kế thừa gia nghiệp.
Đáng tiếc con trưởng phản nghịch, các con cháu khác cũng phản nghịch, cứ như vậy, thân phận người thừa kế Quý gia đã rơi xuống đầu Quý Triết
Nam.
Đương nhiên, sau khi Quý lão gia qua đời, dựa theo di chúc phân chia
tài sản của ông, con trưởng họ Quý được phân gần hết số bất động sản ở
Hải ngoại, đồng thời cũng có được 28% cổ phần của công ty.
Từ rất nhiều năm trước, Quý Thừa Du theo cha mẹ ra định cư tại nước
ngoài, nghe nói ở nước Mỹ anh làm việc rất chuyện nghiệp, không bao giờ
mắc lỗi nào, cho nên lần này anh đột nhiên trở về nước, có rất nhiều
người đang âm thầm phỏng đoán động cơ của anh.
“Để anh đoán thử tâm tình bây giờ của em nhé, là rất ngạc nhiên vì
anh đột nhiên tới chơi, và vẫn không hề chào đón sự xuất hiện của anh?”
Quý Thừa Du ngồi vào chỗ của mình xong, mỗi lần mở miệng lại mang ác ý
khiêu khích.
Quý Triết Nam lẳng lặng đánh giá anh ta một hồi lâu, mới thản nhiên
nói: “Không phải em không chào đón anh, anh có xuất hiện hay không, hai
người chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì. Tựa như nhiều năm trôi qua như
vậy, tuy rằng anh có được cổ phần của công ty, cũng là phó tổng công ty, nhưng anh còn chưa có bất cứ một cống hiến gì, quan niệm sống của anh
vĩnh viễn vẫn là muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho nên anh cần gì phải để ý cái nhìn của em đối với anh như vậy?”
Quý Thừa Du vốn đang tươi cười khiêu khích, bởi vì lời nói này, sửng
sốt ngốc nghếch một hồi lâu, rồi sau đó biểu hiện anh ta giống như vừa
phát hiện ra một đại lục mới vậy, ngạc nhiên nói: “Lỗ tai của anh có vấn đề sao? Em lại nói nhiều với anh như vậy?”
“Hôm nay anh đến vì muốn nghe em thuyết giáo?”
Quý Thừa Du rất nhanh hừ một tiếng, “Thuyết giáo? Em có bổn sự này sao?”
“Ít nhất dựa theo chức vị và cấp bậc của công ty, anh là phó tổng, vẫn phải trực tiếp nghe lệnh cho của em.”
“Cậu đừng tưởng tượng nữa, lần này tôi về nước bởi muốn trả thù tên khốn như cậu!”
“A? Trả thù?” Quý Triết Nam nhịn không được cố gắng cao giọng lên, tựa hồ cảm thấy thật hứng thú.
“Cậu sẽ không quên là trên lưng mình vẫn đang gánh một mạng người đấy chứ?”
Cho dù sự tình đã qua đi rất nhiều năm, nhưng Quý Thừa Du vẫn không
thể nào quên, người yêu, mối tình đầu của mình, lại chính vì người em họ vô tình mà mất đi sinh mệnh.
Tuy rằng pháp luật không thể đem lại hình phạt lạnh lùng, nhưng anh
lại không thể để người yêu đầu của mình chết một cách oan ức không công
bằng như thế, oán hận đã đọng lại nhiều năm,