
gười Lương Tiếu Mạt, lễ phép gật gật đầu, “Nghe nói anh trở về công ty.”
“Anh nghĩ khi em sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.”
“Vậy anh hy vọng em có biểu tình ngạc nhiên?” Quý Triết Nam lạnh nhạt hỏi lại.
Quý Thừa Du thú vị nhíu mày, “Thế em muốn đáp ứng hy vọng của anh không?”
Quý Triết Nam rất thành thực lắc đầu, “Em nghĩ em không có hứng thú.”
Lương Tiếu Mạt liếc mắt nhìn cả hai người một cái, không nhịn được nghĩ, hai người đàn ông này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?
Tuy rằng bị công ty nhà mình bị em họ chiếm mất, tâm tình không tốt
lắm, nhưng Quý Thừa Du cũng không muốn cứ kinh ngạc như vậy ở trước mặt
em họ mình.
Anh ái muội liếc về phía Lương Tiếu Mạt, “Em không nghĩ tới việc
chính thức giới thiệu một chút về vị tiểu thư này cho anh hay sao?”
Quý Triết Nam hừ một tiếng, “Thân thế cô ấy không phải anh đã biết rõ sao, em cần gì phải làm điều thừa thãi chứ?”
“Trước kia anh quả thực không biết cô ấy là em dâu của anh.”
“Cô ấy có phải là em dâu của anh hay không, hẳn là sẽ không ảnh hưởng lớn tới anh.”
Nếu lúc trước Lương Tiếu Mạt không biết hai người bọn họ là anh em, thì cô tuyệt đối sẽ không ngây ngốc rõ ràng như bây giờ.
Nhưng thật không có đạo lý a, bọn họ tốt xấu gì cũng có huyết thống
quan hệ huyết thống anh em, hơn nữa hồi trước cô cũng từng nghe đồn rằng con cháu Quý gia tranh đoạt gia sản với nhau, nhưng hai người này vừa
thấy mặt nhau đã đối chọi gay gắt, giống như có thâm cừu đại hận cùng
nhau vậy.
Mà thường ngày Quý Triết Nam luôn trầm tĩnh ít lời, tức giận đều
không hiện lên sắc mặt, cho dù nhìn thấy một người đáng ghét, nhiều lắm
cũng chỉ nhíu mày một chút mà thôi.
Vậy mà hiện tại anh lại đối xử không tốt với anh họ như vậy, ngay cả
lời khách sáo tối thiểu cũng đều không có, loại tình huống này thực sự
kỳ quái quá đấy.
May mắn Quý Thừa Du cũng là một người mặt… rất dày, hoặc có lẽ anh ta đã quá hiểu em họ mình có tính cách như thế nào, cho nên dù có bị đối
đãi không tốt, gương mặt tuấn mỹ vẫn có thể khéo lộ ra một chút mỉm cười tự phụ.
“Đã nhiều năm như vậy, cá tính cố chấp của em vẫn như trước không hề
thay đổi, đôi khi anh có suy nghĩ, hung thủ giết người như em, có thể
ngủ ngon thưởng mộng đẹp hay không, hay lại bởi vì hành động tàn nhẫn
của chính mình năm đó mà mất ngủ.”
Sắc mặt Quý Triết Nam rốt cục cũng bởi vì những lời vặn vẹo này mà
xấu đi vài phần, nhưng lại nghĩ tới sự thoả mãn của Quý Thừa Du khi anh
tức giận, liền rất nhanh khôi phục lại biểu tình lãnh khốc, khóe miệng
khinh thường gợn lên, “Thật có lỗi, không được như mong muốn của anh,
trên thực tế mấy năm nay, em đều sống rấ yên tâm thoải mái.” Nói xong,
bình tĩnh kéo tay Lương Tiếu Mạt, “Hôm nay em muốn đến nhà hàng nào ăn
cơm?”
Cô ngơ ngác bị anh cầm lấy tay dắt đi, suy nghĩ đã sớm bị cuộc đối thoại giữa hai người làm cho hỗn loạn.
Quý Thừa Du không cam lòng ở phía sau anh kêu lên: “Em thật sự không
muốn biết, sở dĩ anh lấy thân phận phó tổng trở về công ty là vì mục
đích gì sao?”
Nghe vậy, Quý Triết Nam hơi giật mình, rồi lại cười nhẹ, “Công ty này vốn có một phần là của anh, anh muốn đi thì đi, muốn trở về thì trở
lại, không có gì đáng ngạc nhiên cả.” Nói xong lại quay đầu nói với
Lương Tiếu Mạt: “Em muốn loại thức ăn tiêu chuẩn như thế nào? Quán lần
trước chúng ta đến ăn cũng rất ngon đúng không.”
Lương Tiếu Mạt căn bản không thể trả lời, chỉ có thể theo bản năng gật đầu, “Ách…… Tốt, ngon.”
Hai vợ chồng sóng vai đi ra cửa lớn của công ty, để lại Quý Thừa Du đứng tại chỗ cười hừ một tiếng.
Thật sự yên tâm thoải mái sao?
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, tôi nghĩ anh sẽ không được như ý muốn đâu!
***
Đi tới nhà hàng Pháp ấm áp thanh lịch, Quý Triết Nam vẫn giống như ngày thường chọn bàn cho Lương Tiếu Mạt xong liền gọi món.
Dọc theo suốt đường đi, anh thủy chung bảo trì nét mặt trầm mặc lạnh nhạt, một chút cũng không muốn nhắc tới Quý Thừa Du.
Mặc kệ anh cố gắng che giấu tâm tình mình như thế nào, cô cũng đã rất rõ ràng, Quý Triết Nam trong giờ phút này, ở sâu trong nội tâm anh
không hề không quan tâm như vẻ bề ngoài.
Cô không biết trước kia giữa bọn họ rốt cuộc đã phát sinh chuyện
không thoải mái gì, cô chỉ biết có một số việc anh đã không muốn nói,
thì nhất định sẽ không để người khác biết.
Nhưng cô là thê tử của anh, mà anh lại là người đàn ông cô yêu.
Đôi khi cô cũng thực tâm chờ đợi, cho dù anh không muốn mở rộng cửa
lòng với tất cả mọi người trên thiên hạ, nhưng cô hy vọng mình sẽ là
người đặc biệt duy nhất trong mắt anh, sự tồn tại của cô phải lớn hơn
người bình thường.
Sau khi bồi bàn đưa cơm lên bàn xong, không khí giữa hai người lại một lần nữa khôi phụ sự bình tĩnh.
Cô vụng trộm giương mắt lén nhìn anh, anh vẫn duy trì tư thế tao nhã, cầm dao nĩa, im lặng dùng cơm.
Tầm mắt được thưởng thức xem soái ca ăn gì là một chuyện rất vui,
nhưng khi soái ca ăn với vẻ mặt phiền muộn thì sẽ khiến người ta thực sự không thể không lo lắng.
Lương Tiếu Mạt nghĩ mãi, đột nhiên sinh ra một kế sách, lúc Quý Triết Nam đang ăn trong sự im lặng, cô đột nhiên cúi đầu vỗ vỗ b