Polaroid
Mưu Sắc

Mưu Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322705

Bình chọn: 7.5.00/10/270 lượt.


Ngón tay Lê Vũ Hi lập tức cứng đờ, chậm rãi thu tay lại, miễn cưỡng liếc mắt nhìn tỳ nữ của mình, “Hoảng cái gì, không phải chỉ là công chúa đến thôi sao. Luận bối phận, nàng còn phải gọi ta một tiếng đường tỷ đó.” Dứt lời, liền tao nhã đứng lên, đem vạt áo sửa sang lại.

“Đường tỷ, đã lâu không gặp__” Không bao lâu sau, thanh âm quen thuộc vang lên, trong lòng Lê Vũ Hi cười nhạo.

Luận diện mạo nàng quả thật kém hơn Lê Thấm, hơn nữa nàng ta còn có giọng nói mềm mại ngọt ngào, nhưng ngoại trừ túi da đẹp ra, nàng ta làm sao có thể so với nàng. Chẳng qua chỉ là một cái gối thêu hoa thôi, trông thì được nhưng dùng không được.

Trước kia, quan hệ giữa các nàng coi như thân thiết. Nhưng bắt đầu từ hai năm trước, Lê Thấm đối với nàng đã tồn tại khúc mắc. Mặc kệ như thế, Lê Thấm sao có thể làm hại nàng được? Xé rách da mặt thì xé rách da mặt, chuyện năm đó nàng một chút cũng không hối hận.

Lê Thấm không rơi xuống nước, chẳng lẽ để nàng rơi xuống?! Nếu không phải nàng ta bất chợt hù nàng thì nàng cũng đâu có vì kinh hoảng mà nhất thời túm chặt lấy nàng ta, lại không cẩn thận đem nàng ta hất xuống nước. Sau đó nhìn bộ dáng nàng ta ở trong nước giãy dụa, nàng không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ phấn khích, một lúc lâu sau mới xoay người đi tìm thái giám và cung nữ cứu người lên.

“Công chúa muốn giết ta sao, đã là quy củ thì chớ nên bỏ qua.”

Người ngoài cửa một thân xiêm y đơn giản nhưng không mất đi vẻ phú quý, dung mạo xinh đẹp, trong sáng nhưng vẫn không mất đi vẻ quyến rũ trời sinh.

Ngoài mặt Lê Vũ Hi cười đến dịu dang nhưng bàn tay trong tay áo lại nắm chặt, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay mà cũng không thấy đau.

Lê Thấm che miệng cười khẽ, “Đường tỷ đang trách ta lần trước không lưu lại mặt mũi cho đường tỷ sao? Nhưng đường tỷ nên hiểu, đó là ở trong cung, không thể so với Đoan vương phủ, quy củ làm sao có thể bỏ qua được, vô duyên vô cớ nói sai là không được. Đường tỷ lòng dạ rộng lớn, nhất định sẽ không vì việc nhỏ này mà tính toán chi li?”

Da mặt Lê Vũ Hi được trang điểm bằng một tầng phấn mỏng, trắng nõn nhẵn mịn, sau khi nghe xong câu này, đột nhiên chuyển thành trắng bệch, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Nàng bình sinh căm hận nhất chính là lấy thân phận của nàng và Lê Thấm ra so kè. Đúng vậy, các nàng vốn chỉ kém có một chút, ngắn ngủi một chút nhưng lại khiến cho nàng vĩnh viễn không thể nâng nổi đầu trước mặt Lê Thấm!

Lúc nhỏ, nàng bởi vì không chịu nổi sự chênh lệch này mà khóc lón thét lớn trước mặt phụ thân: Vì sao nàng không phải là công chúa, vì sao mẫu thân không phải là hoàng hậu?

Phụ thân từ trước tới nay luôn ôn hòa nhưng nghe thấy lời này liền nổi giận vô cùng, hung hăng cho nàng một bạt tai, phạt nàng hai ngày không thể ăn cơm. Mẫu thân luôn coi nàng như bảo bối mà che chở cũng trắng bệch nghiêm mặt nhìn nàng, không hề nói đỡ cho nàng dù chỉ một câu. Sau đó, phụ thân còn nạp thêm hai phòng tiểu thiếp, khoảng cách với mẫu thân trong lúc đó càng ngày càng lớn.

Tất cả chuyện này đều do Lê Thấm làm hại, tất cả đều là lỗi của nàng ta!

Lê Thấm thấy Lê Vũ Hi cắn môi không nói lời nào, chán ghét ngày thường vẫn ẩn sâu nay đều lộ ra, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thống khoái, âm điệu vút cao, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ đường tỷ thật sự để ý chuyện này? Đường tỷ ở Đoan vương phủ vẫn có thể gọi ta một tiếng Thấm Nhi nhưng ở trong cung thì không được.”

Môi Lê Vũ Hi run rẩy, thật lâu sau mới tìm lại giọng nói của mình, cười đáp lại: “Thấm Nhi nói rất đúng, không có quy củ là không được, chuyện nhỏ này đương nhiên tỷ có thể hiểu được. Chỉ tại từ xưa gọi đã quen cho nên ở trong cung nhất thời không kịp thay đổi, Thấm Nhi đừng trách.”

Lê Thấm lơ đãng chu miệng, giả bộ trong sáng đơn tuần như tờ giấy trắng, “Đường tỷ học cái gì cũng nhanh, ngay cả ta cũng không tránh khỏi hâm mộ. Việc sửa đổi xưng hô này so với việc học cầm kỳ thư họa của đường tỷ càng không đang nhắc tới, đường tỷ làm sao có thể không sửa được. Đường tỷ thân là tài nữ đệ nhất kinh thành, cũng không phải là người mà ta có thể ngóng ở sau lưng.”

Lời nói ẩn ý khiến cơn tức trong lòng Lê Vũ Hi càng tích càng lớn, đã đốt tới ngực, nàng rầu rĩ đến mức không thở nổi.

Hai năm này, tài ăn nói của nha đầu chết tiệt kia cũng tiến bộ không nhỏ, muốn đấu với nàng sao? Được!

Lê Vũ Hi cười trả lời, “Thấm Nhi khen quá rồi, thực ra, cầm kỳ thư họa nhìn thì khó học, chẳng qua chỉ cần có lòng một chút là có thể đạt được.”

“Xem ra là ta không có lòng, mỗi một cái cũng không học được.” Lê Thấm hào phóng thừa nhận, sau đó cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, “Cũng may có quốc sư kiên nhẫn dạy ta, mới ngắn ngủi non nửa tháng, cầm nghệ của ta đã có thể so sánh với đường tỷ rồi.”

Bích Chi đứng một bên nghe thấy lời này, thật sự không nhịn được, lén lút che miệng.

Vẻ đố kỵ trong mắt Lê Vũ Hi nổi lên không thể che giấu, “Thấm Nhi có phải đang tự biên tự diễn không, quốc sư dù có thần thông quảng đại cũng đâu thể biến Thấm Nhi lập tức trở thành một người thiên phú tài năng được.” Càng nói đến sau, khóe miệng càng tràn ra vẻ trào phúng.

Lê Thấm khôn