
tránh đi, hắn hiện không có trong phòng đâu.” Mộc Tử ẢNh véo véo mặt nàng, giải thích.
Còn về phần Triệu Ly ở đâu qua đêm, Mộc Tử Ảnh đoán, rất có thể là hắn trèo lên cây, cũng có lẽ là ngủ trên nóc mấy tòa cung điện. Được gió đêm thổi mát cũng rất tốt. Tên tiểu tử này cả ngày tinh thần khí lực đều vô cùng tràn đầy.
Lê Thấm xấu hổ trốn vào trong lòng hắn, “Chàng…chàng thật sự muốn cái kia ta sao?”
Mộc Tử Ảnh nghĩ một lát rồi đáp, “Không phải đã nói với nàng sao, bây giờ nàng đã là thê tử của ta. Hiện tại ta muốn nàng, chuyện này kì quái lắm sao?”
“Đương nhiên là kỳ quái!” Lê Thấm phản đối, “Chúng ta còn chưa thành thân đâu, chàng nói ta là thê tử của chàng thì ta sẽ là thê tử của chàng sao? Chàng coi phụ hoàng mẫu hậu của ta không còn tồn tại ư?”
“Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Mộc Tử ẢNh đáp lại một câu khẳng định.
“Nhưng mà, chúng ta…” Lê Thấm còn chưa nói xong, người đã bị hắn đặt lên giường. Sau đó hắn ngồi bên cạnh, cúi người bắt đầu hôn nàng, một tay thì chậm rãi tiến tới bên hông nàng, đem tầng tầng lớp lớp xiêm y cởi xuống, động tác vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ không để nàng kháng cự.
Cảm giác trên người lạnh lẽo, Lê Thấm dùng hết sức né tránh nụ hôn dài của hắn, thở hổn hển nói với hắn: “Mộc Tử Ảnh, chàng có nghĩ tới việc chuyện của hai chúng ta bị người khác phát hiện sau đó sẽ dẫn tới hậu quả thế nào không?”
Động tác của Mộc Tử ẢNh ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, “Thấm Nhi, nàng sợ ư?”
Lê Thấm cắn môi dưới, thốt ra: “Đúng, ta rất sợ hãi! Hiện tại chàng nói cái gì cũng được nhưng, nhưng nếu như vạn nhất kết qủa lại không giống lời chàng nói, vậy thì không xong rồi, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Nếu để người khác biết trước khi kết hôn ta đã mất trinh tiết, cho dù ta có là công chúa của Đại Chiêu quốc, đến lúc đó… Ta nhất định sẽ bị mọi người phỉ nhổ, còn mắng ta là dâm phụ dâm đãng vô sỉ, chàng…chàng có nghĩ tới điều đó không?”
Mộc Tử Ảnh chau mày, gõ gõ trán nàng, có chút hờn giận đáp: “Sao Thấm Nhi lại nghĩ ra thứ quái quỷ này? Chẳng lẽ nàng với ta đã làm đến chuyện này, nàng còn muốn gả cho người khác sao?”
“Không phải ta nghĩ, mà là vạn nhất, vạn nhất!” Lê Thấm trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó kéo chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình.
Mộc Tử Ảnh xoay đầu nàng lại, nghiêm nghị nói, “Thấm Nhi, chẳng lẽ nàng không tin ta? Ta cam đoan, ngoại trừ ta, không kẻ nào có thể lấy nàng được. Thấm Nhi, kỳ thật nàng chỉ đang sợ người khác biết chuyện nàng thất thân, chửi nàng là dâm phụ lẳng lơ. Nhưng ta cam đoan với nàng, sẽ không bao giờ có một ngày như vậy. Nếu có người mắng nàng là dâm phụ, như vậy ta chính là gian phu, không cần người khác tìm, ta sẽ tự mình đứng ra thừa nhận, ta xem còn ai dám nói sau lưng nàng nữa.”
Đôi mắt Lê Thấm ẩm ướt, người này là như thế, hắn có một đôi mắt có thể nhìn thấy rõ mọi việc, tâm sự gì của nàng đều không thể gạt được hắn.
“Ta mới không phải sợ đâu!” Giọng Lê Thấm run run cãi lại.
Mộc Tử ẢNh thở dài, nhẫn tâm chặt đứt dục vọng của mình, kéo nàng lại, sau đó ôm vào lòng, “Thấm Nhi, thực ra người sợ hãi chính là ta. Hôm nay gặp nàng ở Tường Vân tự khiến ta luôn luôn lo lắng, nhìn nàng cuối cùng cũng nghe lời rời khỏi, ta còn đang suy nghĩ, đến khi ta trở lại nhất định sẽ trách mắng nàng một trận. Nhưng đến khi ta nhìn thấy tên thích khách đó thiếu chút nữa đã đặt đao lên cổ nàng, ta thật sự rất sợ, vì thế không kịp suy nghĩ đã lấy mạng của hắn. Nàng cũng biết, người đó vốn cũng sẽ bị xử chém.”
Người trong lòng hắn vẫn còn chưa được chạm tới, Mộc Tử Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt lại xiêm y tán loạn ở một bên sau đó đem từng thứ từng thứ mặc vào người nàng, nhưng cô nàng trong lòng hắn lại chụp lấy tay hắn, yên lặng nhìn hắn sau đó dường như hạ quyết tâm: “Chúng ta làm tiếp.”
Mộc Tử Ảnh nghẹn, dở khóc dở cười, gõ gõ đầu nàng, “Mới vừa rồi là tại ta xúc động, chuyện này cứ coi như chưa xảy ra được không?”
“Làm sao có thể bỏ dở giữa chừng?!” Thanh âm của Lê Thấm trở nên sắc nhọn, “Hôm nay nhất định phải làm được, ta muốn chàng.” Nói xong, hai tay bắt đầu gỡ thắt lưng hắn xuống, động tác mang theo chút vội vàng.
Mộc Tử Ảnh kinh ngạc, sửng sốt ngẩn ngơ một hồi sau đó khóe miệng hắn chợt cong lên, nhìn nữ tử trong lòng khó nhọc cởi bỏ vạt áo hắn, nhìn nàng vội vàng cởi bỏ xiêm y của mình, sau đó bàn tay nhỏ bé bắt đầu chui vào trong quần dài của hắn. Thân mình Mộc Tử Ảnh run lên, vội vàng giữ lấy móng vuốt nhỏ xinh của nàng, thanh âm dường như lạc hẳn: “Chuyện này… không cần nàng làm.”
Lê Thấm “Vâng” một tiếng, đỏ mặt rồi chui vào trong chăn, vụng trộm đánh giá thân thể Mộc Tử ẢNh.
Da của hắn vô cùng trắng trẻo, thân hình cũng vô cùng rắn chắc, không có chút sẹo lồi dư thừa nào.
Một lát sau, hắn đã cởi bỏ hết mọi vướng bận bèn từ phía sau tiến lại, bàn tay to tìm được hông nàng, đem tiết khố mới vừa rồi còn chưa kịp cởi rút xuống, động tác của hắn rất chậm, cơ hồ là dán từ trên đùi của nàng cho đến tận mắt cá chân.
Lê Thấm rụt người lại, cảm thấy có chút ngứa.
“Mộc Tử ẢNh, đừng cọ nữa!” Lê Thấm bất mãn oán giận một tiếng, sau đó xoa