
quan hệ xã giao hiện tại của dì ấy, rất nhanh chóng dì đã tìm cho tôi một ứng viên cực kỳ lý tưởng, hôm nay mới chỉ
là bước đầu trong sự nghiệp trường kỳ chinh chiến.
“Thôi chả cần đâu dì ơi. Dì đâu phải là không biết tình hình hiện tại của cháu. Dì thấy cháu đủ điều kiện tìm bạn gái sao?” Dì tôi lúc nào
cũng nói rằng phụ nữ quan trọng nhất chính là tìm một người chồng giàu.
Và dì cũng hay lấy mình làm gương để chứng tỏ sự quan trọng của một
người chồng giàu. Thật không hiểu nổi sao dì ấy lại có thể cho rằng tôi
nên tìm bạn gái?
“Có điều kiện gì không đủ đâu?” Dì lườm tôi, gõ mạnh lên đầu tôi:
“Giờ cháu nghèo thì sao nào? Ai dám chắc sau này cháu sẽ không trở thành một nhân vật lớn? Tới lúc đó dì còn phải bắt quàng làm sang nữa kìa.
Xưa kia dượng cháu chẳng phải cũng chỉ là chàng trai nghèo khó là gì?
Nếu không dùng những lời nói mật ngọt chết ruồi thì sao có thể khiến dì gật đầu đồng ý chứ? Nhớ rõ nhé, khi coi mắt cháu đừng nói tình trạng
thực, nếu cô ấy có hỏi, chỉ cần nói vài ba câu qua loa cho xong. Phải
nhớ tự đề cao mình, cứ bảo cháu là một lập trình viên phần mềm ưu tú của một doanh nghiệp có tiếng, làm những dự án công nghệ cao, sau khi công
ty lên sàn sẽ được chia một đống tiền thưởng. Đương nhiên cũng không nên chỉ một mực huênh hoang, như thế chỉ khiến người ta cảm thấy giả tạo,
khoác lác, phải giả vờ nhắc đến như là lời nói vô tình để người ta biết
rằng tuy cháu không phải là một cổ phiếu có thực lực nhưng cũng là cổ
phiếu có tiềm năng. Dù gì cháu cũng là dân tốt nghiệp đại học, đáng lý
ra nên biết rõ những điều dì đã nói chứ? Cô dâu là phải lừa về, cháu
cũng không còn nhỏ rồi, lừa một cô gái nhỏ cũng không nên thân, đáng gì
là đàn ông nữa?….”
Nghe những lý luận dài ngoằn của dì, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy
niềm tôn sùng: Đây mới gọi là giáo huấn của bậc tiền bối đáng kính dành
cho thế hệ sau.
Dù rằng như thế nhưng tôi cũng rất không bằng lòng đi coi mắt, nguyên nhân rất đơn giản, tôi mới thất nghiệp hơn một tháng, tài chính đang ở trạng thái báo động đỏ, còn một tuần nữa mới lãnh lương ở bên Mythory,
bây giờ ngày nào tôi cũng ăn rau với mì gói. Tiền trong túi tôi thậm chí chưa đủ để chi trả phí xe cộ tuần sau nữa, giờ này mà còn coi mắt nỗi
gì? Trừ phi người ấy chịu cùng tôi nhịn đói nhịn khát.
Nhưng nhìn bộ dạng dì Hai, tôi đoán là nếu tôi dám nói không đi, dì
ấy nhất định sẽ đập bẹp đầu tôi ra mất . Bảo tôi nói với dì là tôi đã
sạch túi thì cũng không thể, bình thường tôi đã ăn chầu ở chực bên dì,
giờ nào dám mở miệng mượn tiền, tôi không làm được, đành đi được nước
nào hay nước đó vậy.
Nơi gặp mặt là một nhà hàng Hồ Nam, khi phục vụ đưa tôi bước vào
phòng thì bên kia họ đã tới trước rồi. Đó là một bà thím trung niêm với
một cô gái, có lẽ là hai mẹ con. Vừa vào tôi đã nhìn dò xét cô gái một
hồi, tóc cô ấy dài phủ vai, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, nhan sắc thì
chắc chắn không thể so với Hà Nhã rồi, nhưng tôi cảm thấy cũng khá thích hợp. Tôi nhận ra cô ấy cũng đang nhìn trộm tôi, nhưng chỉ liếc sơ qua
thì cúi đầu xuống ngay, sau đó thì cô ta chỉ ngồi nhâm nhi uống trà.
Dì Hai vừa bước vào đã nói chuyện rôm rả với bà thím đó, tôi thì ngồi bên cạnh, bề ngoài trông có vẻ như rất bình tĩnh nhưng trong lòng thật
ra y như đang bị lửa đốt, đoán chắc hôm nay tôi không thể nào né vụ trả
tiền bữa cơm như thế này rồi. Trong túi tôi giờ này chỉ còn tổng cộng
51.3 đồng mà thôi. Tài khoản trong ngân hàng thì còn 36.43 đồng, vẫn
chưa đủ để rút bằng ATM, muốn rút phải tới tận ngân hàng.
Khi phục vụ vừa mang thực đơn ra, dì Hai và bà thím đó cùng lúc đứng
lên định chuồn về, tôi vội kéo dì Hai lại: “Dì đừng về, ở lại dùng cơm
chung với cháu ạ.” Nếu không ai sẽ trả tiền đây, trong lòng tôi thầm
nghĩ.
Tiếc là dì Hai không hiểu động cơ của tôi một chút xíu nào cả, dì
trừng mắt nhìn tôi: “Giống đàn ông lên nào. Sao còn mắc cỡ hơn con gái
người ta thế?” Nói xong, dì Hai kéo tay bà thím cùng nhau bỏ đi, tôi
nghe thấy tiếng dì nói với bà thím ngoài hành lang: “Thằng bé này cái gì cũng tốt, mỗi tội hay mắc cỡ khi thấy con gái thôi.”
Sau đó lại nghe thấy tiếng bà thím: “Mắc cỡ là tốt đấy. Chứng tỏ thằng bé thật thà, thời buổi này, hiếm có người….”
Tôi đành phải miễn cưỡng ngồi xuống. Cô gái ấy, bây giờ tôi mới biết
cô ấy tên là Trương Dĩnh. Cô ấy đang ngồi lật thực đơn, tôi cũng cầm
thực đơn lên, mới nhìn vào tôi đã cảm thấy choáng ngộp, xem ra bấy lâu
nay dì Hai của tôi đã quen cuộc sống giàu có nên quên mất mức sống của
những người nghèo khó như tôi. Lúc trên đường đến đây dì còn bảo là đã
tính toán tình hình tôi vừa tốt nghiệp không bao lâu nên đã cố tình chọn một quán ăn rẻ tiền giúp tôi rồi.
Cái này gọi là rẻ à? Một phần cá chưng đã hết tám mươi tám đồng, chỉ
món này đã mắc hơn số tiền trong túi cộng thêm số tiền trong thẻ đến hai hào bảy rồi (tôi tính nhẩm rất khá, tự đắm mình huênh hoang một lát).
Tôi thật sự muốn kéo dì Hai tới tiệm Mc.donal để dì ấy biết một suất ăn
chỉ với mười lăm đồng mới gọi là rẻ!
Lúc đó Trương Dĩnh ngẩng đầu lên, thỏ thẻ hỏ