
ốn nàng thật lòng vui vẻ tươi cười, nhưng bất kể hắn cố gắng
thế nào, nàng vĩnh viễn cũng không cho hắn một chút mỉm cười.
Sau đó, nàng chạy trốn khỏi hắn, trở về thiên giới, trở về Linh Chi
cung, mà hắn ngu xuẩn đuổi tới thiên giới, Toàn Cơ nương nương giận dữ
đánh hắn trở về nguyên hình, định tung chảo thần hỏa nhốt hắn vào trong.
Khi hắn nghĩ mình chắc hẳn sẽ phải chết, thì Xá Nguyệt chạy
vọt ra, thay hắn đỡ thần hỏa, tan xương nát thịt. Từ đó, nàng bị Toàn Cơ nương nương nhốt đánh xuống thế gian, rơi vào luân hồi, thậm chí Toàn
Cơ nương nương còn hạ huyết chú trên người nàng, làm cho đời đời kiếp
kiếp nàng đều bị ốm đau tra tấn đến chết, mỗi kiếp trên thế gian đều
không sống qua mười tám tuổi; Mà hắn trở thành một con hổ bình thường,
chỉ vào đêm trăng tròn mới có thể khôi phục hình người.
Toàn Cơ nương nương cũng hạ mê chú trên người hắn, nếu hắn và Xá Nguyệt không
phá được mê chú đó, thì hắn vĩnh viễn không khôi phục được hình người.
Đêm trăng tròn hàng tháng là cơ hội duy nhất hắn có thể khôi phục hình
người, cũng chỉ khi đó mới có thể sử dụng pháp thuật, đợi đến khi trời
sang rõ, hắn lại khôi phục nguyên hình.
Hai trăm năm……
Hắn đã như vậy gần hai trăm năm, hai trăm năm dài đằng đẵng.
Trong suốt hai trăm năm nay, chuyện duy nhất hắn làm chính là tìm kiếm người mà Xá Nguyệt luân hồi chuyển thế.
Nếu hắn chuyên tâm dốc lòng tu luyện ở nơi núi sâu rừng rậm năm trăm
năm, vẫn có thể tu thành chính quả, bỏ đi hình hổ, lại tu luyện tiếp năm trăm năm, hắn vẫn có thể xưng bá một phương như trước, làm yêu vương mà bách thú hoảng hốt, quần ma run sợ, nhưng hắn lại không lựa chọn con
đường đó, tình nguyện lưu lạc nhân gian, nhận biết bao lời lăng nhục của nhân loại, bởi vì Xá Nguyệt phải khổ sở trải qua luân hồi chuyển thế,
Toàn Cơ nương nương hạ huyết chú làm cho nàng phải thống khổ suốt mười
tám năm trong kiếp luân hồi, hắn không thể bỏ lại mình nàng đi tu luyện
hưởng lạc, theo đuổi nàng ở nhân gian chịu khổ năm trăm năm, một ngàn
năm.
Hắn phải tìm được nàng, bài trừ mê chú của Toàn Cơ nương nương, hai người họ mới có thể giải thoát khỏi kiếp luân hồi đáng sợ.
Khi hắn là thân mãnh hổ, hắn không thể xuất hiện trong thành trấn, chỉ có thể bôn tẩu sống trong rừng núi hoang vắng.
Hổ, là quân vương ở nơi rừng rậm bát ngát, vốn không nên xuất hiện ở
đồng bằng, lại càng không nên xuất hiện trong tầm nhìn của con người,
nhưng vì tìm kiếm Xá Nguyệt, hắn không thể không tiếp cận con người, mà
kết quả tiếp cận con người chính là thường xuyên gặp phải thợ săn truy
đuổi, đao kiếm, mũi tên đều từng làm hắn bị thương, dù mất đi pháp lực
nhưng hắn vẫn có khí thế uy mãnh của hổ vương, có điều minh thương dị
đóa, ám tiễn nan phòng [1'>, đó là kết cục bị Toàn Cơ nương nương đánh
hồi nguyên hình, biến thành một con hổ bình thường. Chỉ vào đêm trăng
tròn hàng tháng hắn mới có thể khôi phục pháp lực, nhưng chỉ có một đêm, khi mặt trời lên cao, hắn vẫn trở về thân hổ, cho nên hắn muốn thừa dịp một đêm trân quý này để lẻn vào các thành trấn, vào từng ngôi nhà để
tìm kiếm thế thân của Xá Nguyệt.
[1'> minh thương dị đóa, ám
tiễn nan phòng: nghĩa là đao kiếm đâm thẳng trước mặt thì dễ thấy dễ
tránh, còn mũi tên bắn lén thì khó mà phòng vệ, tránh thoát.
Làm cho hắn tạm thời khôi phục hình người, khôi phục pháp lực vào mỗi
đêm trăng tròn, cũng không phải là chút lòng tốt của Toàn Cơ nương
nương, đó cũng chỉ là một thủ đoạn bà ta đùa bỡn hắn và Xá Nguyệt mà
thôi. Tuy bà ta cho hắn nhiều cơ hội tìm kiếm Xá Nguyệt, nhưng đó chỉ vì muốn chính mắt trông thấy họ lần lượt mất nhau. Bà ta muốn chứng minh
tình yêu là hư ảo mờ mịt, một khi biến mất, một khi quên đi, có thấy
cũng khó tìm về, lấy về.
Hắn tuyệt đối sẽ không để Xá Nguyệt có cơ hội quên hắn, tuyệt đối sẽ không.
Ba kiếp trước của Xá Nguyệt hắn không có cơ hội tìm được, bởi vì mỗi
kiếp của nàng chỉ ngắn ngủi mười tám năm, mà hắn bị đánh hồi thành hổ
thường đã hao phí rất nhiều thời gian tìm kiếm nàng, bỏ lỡ ba lượt
chuyển thế của nàng, mãi đến kiếp thứ tư, rốt cuộc hắn mới tìm được
nàng, nhưng khi tìm được nàng, nàng đã chết vì bệnh, hắn thấy nguyên
thần của nàng thoát ra, như một dải ánh sáng bay thẳng vào hư không,
hướng về phương bắc xa xôi, hắn lập tức đuổi theo tìm kiếm về hướng mà
nguyên thần của Xá Nguyệt rơi xuống, lần này rốt cuộc hắn cũng tìm được
kiếp thứ năm của nàng — Diêu Đường Anh.
Ở một thị trấn bình thường, hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nhơ dải lụa bay lượn trong gió đêm.
Là Xá Nguyệt. Hắn tìm được nàng.
Đêm tìm được nàng chính là đêm trăng tròn, cũng là đêm động phòng hoa chúc của nàng.
Nàng vừa mới tròn mười bảy tuổi, thân thể bệnh tật gầy yếu vừa mới gả
vào nhà chồng, chiếc váy cưới đỏ thẫm của nàng đang được trượng phu của
nàng cởi ra từng chút một, hắn thấy ấn ký trên ngực nàng, nhận ra nàng
chính là chuyển thế của Xá Nguyệt, niềm vui sướng giống như những cơn
sóng to ập đến chôn vùi hắn, nhưng ngay sau đó, hắn nhìn đến một đôi tay của nam nhân đang xoa trước ngực nàng, vui mừng thoán