
cô có thể hưởng thụ càng
nhiều gió lạnh thổi đến.
Lam Đình Nhân nhắm mắt tận hưởng cảm
giác dịu mát của từng ngọn gió đêm lần lượt thổi tới, thật giống như lúc đương trời nắng gắt nóng nực được ngâm mình trong hồ nước mát lạnh,
toàn thân cảm thấy vô cùng khoan khoái, chẳng trách được những chú cá
bơi lội trong nước lúc nào cũng mang một bộ dáng nhanh nhẹn tung tăng
vui sướng, bởi vì cảm giác đó thật là quá tuyệt vời.
Bỗng nhiên hai tay cô vung lên giang ngang, cô cảm thấy chính mình như biến thành
một con cá tự do bơi lội vẫy vùng trong nước.
"Tôi là một con
cá, bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại." Cô khua múa hai tay, thân thể
cũng theo nhịp đong đưa, "Tôi là một con cá, bơi qua bơi lại, dạo
chơi..." Đột nhiên cô nghe được một tiếng đàn ông đang cười, buồn bực mở mắt ra nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng cách mình chừng
hai ba thước. Tự khi nào nơi đó xuất hiện một người vậy?
Cô
muốn nhìn rõ hơn diện mạo của người đàn ông kia, nhưng đôi mắt trong
tình trạng ngà ngà say không thể nắm bắt được đúng tiêu cự, hơn nữa
người kia đang đứng ngược hướng ánh sáng, bởi vậy cô hoàn toàn không
thấy rõ được đối phương, chỉ mơ hồ cảm nhận dường như anh ta đang nhếch
miệng cười. Anh ta đang cười nhạo cô sao?
Người đàn ông kia nín cười lên tiếng, "Đừng để ý đến tôi, cứ tiếp tục đi."
Anh ta quả nhiên là đang cười cô nha! Miệng cô bẹt ra, "Không, tôi không bơi nữa."
"Cô không bơi nữa? Ha ha ha" Người đàn ông kia lại càng cười rộ thành tiếng.
Lam Đình Nhân cảm thấy thật bối rối, "Anh thật là khó hiểu nha, tôi bơi anh cũng cười, không bơi anh cũng cười."
"Đó là vì cô trông rất đáng yêu." Anh ta vẫn cười như trước.
"Không, tôi tuyệt đối không chút đáng yêu. Nếu không thì Lục Học Hanh
đã không kết hôn với Xảo Lệ." Có lẽ bởi vì say nên cô thẳng thắn hơn
nhiều.
Người đàn ông kia biết cô gái trước mặt mình đang say
xỉn, tiếp theo lại nghe mấy lời lẩm bẩm của cô, anh lập tức hiểu ra
nguyên nhân tại sao cô lại chuốc say mình như thế. Bạn trai kết hôn,
nhưng cô dâu lại không phải là cô ấy!
"Đồ của cô làm rớt này." Anh tiến đến phía trước, cúi người nhặt vật gì đó trên mặt đất lên.
Đồ làm rớt? Cô nghi hoặc xoay người lại, nhìn về phía anh, chỉ thấy anh đang nhặt lại bóp da cùng áo khoác cô vô tình đánh rơi trên đất.
"A? Áo khoác và bóp da của tôi lúc nào lại rớt dưới đất nhỉ?" Xem ra cô thật sự say quá rồi, hoàn toàn không phát hiện ra việc này.
"Vừa rồi trong lúc cô bơi lội có lẽ đã để mấy thứ này sang một bên."
"Thật vậy không?" Cô đắn đo nghĩ lại, hình như là vậy a.
Người kia đã đi tới gần cô bởi vậy lúc này cô nhìn rất rõ diện mạo của
anh ta. Anh ta có một gương mặt cực kì tuấn tú, khác hẳn với Lục Học
Hanh nho nhã, ôn nhu, anh ta khiến người khác cảm thấy bản thân anh ta
rất điềm tĩnh, nhưng lại có chút nói năng tùy tiện, thật là mâu thuẫn,
có lẽ bởi vì nụ cười mỉa mai trên khóe miệng kia, nhưng cũng phải nói
anh ta quả thật là một người đàn ông dễ nhìn nha.
"Anh trông thật đẹp trai nha~" Cô ngây ngô cười cười nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Thiệt sao? Cám ơn lời khen của cô." Người kia cười cười, đem bóp da và áo khoác trả lại cho chủ, "Cầm lấy đi, nhớ cẩn thận đừng làm rơi nữa."
"Uhm." Cô ngoan ngoãn nhận lại đồ đạc của mình.\
"Cô ở đâu
thế? Để tôi giúp cô gọi xe." Cô ấy đang say như vậy, nếu để mặc kệ cô
một mình trên đường như vậy thì rất nguy hiểm, hi vọng cô không say đến
nỗi mình ở đâu cũng không nhớ rõ.
"Con người anh thật tốt nha,
bộ dạng lại vừa soái, vừa ôn nhu, nói chuyện cũng mềm mỏng dễ nghe." Lam Đình Nhân lắc lắc cái đầu sắp sửa lâm vào tình trạng u mê lần nữa, sau
đó chợt nhớ tới cuộc thảo luận cùng Bội Ny trong quán lúc nãy, nếu nói
cô thật cần tuyển đối tượng cho một đêm tình, thì người đàn ông đang ở
trước mặt là một lựa chọn tốt a~...
Thuận theo những chuyện
đang nghĩ trong đầu, theo bản năng, cô bắt đầu mở miệng câu dẫn như
BộiNy đã chỉ giáo, "Anh có muốn lên giường với tôi hay không?"
"Cái gì?" Anh giật mình hỏi lại.
"Tôi hỏi anh có muốn lên giường với tôi hay không?" BộiNy bảo nói như vậy mà, không lẽ anh ta nghe không hiểu sao?
"Cô đã say quá rồi."
"Tôi không có uống rượu." Cô chỉ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng
thôi, để chứng minh là mình không say, cô đưa tay ra làm kí hiệu chữ V,
"Anh xem, đây là hai ngón tay nha, tôi không có say, tôi đang rất là
tỉnh táo."
Người đàn ông kia khẽ mỉm cười, anh bị động tác thẳng thắn đáng yêu của cô làm cho tức cười.
Nhìn thấy anh cười mỉm, cô cũng ngây ngốc hỏi, "Anh vì sao lại cười?"
"Bởi vì cô thật là đáng yêu."
"Vậy anh đồng ý lên giường với tôi sao?"
"Được, chúng ta mau đi."
Lam Đình Nhân nửa tỉnh nửa say theo người kia đi đến phòng.
"Phòng của anh thật lớn nha."
"Đây không phải là phòng của tôi, đây là phòng ở khách sạn."
"Phòng dành cho khách?" Cô xoay đầu nhìn một lượt quanh phòng, lại thấy đầu mình càng choáng váng hơn, không chịu nổi lượng rượu đã uống, cơ
thể xiêu vẹo như muốn nghiêng đổ về phía sau.
"Cẩn thận."
Anh vội vàng tiến lên đ