Mỹ Nhân Ốm Yếu

Mỹ Nhân Ốm Yếu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323103

Bình chọn: 7.5.00/10/310 lượt.

ng nhịn không được sung sướng cười to.

“Hôm nay lão nhân ta rất vui vẻ, sống đến một trăm hai cũng không thành vấn đề!”

“Đó là đương nhiên! Tiết gia gia ngài nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi.” Tân nương cười nhẹ, trên mặt đầy vẻ thẹn thùng.

“Tiết gia gia, bàn này là tiệc hỉ của ta

cùng A Tô, ngài cần phải dùng nhiều một chút.” Tân lang biết lão nhân

gia gần đây khẩu vị càng lúc càng kém, vội vàng giúp ông gắp thức ăn,

mong ông có thể ăn nhiều một chút.

“Còn cần ngươi phải chăm sóc cho ta sao?

Ta tự mình làm, ngươi nên quan tâm tân nương tử nhiều hơn mới phải.” Lão nhân gia trừng mắt, lập tức vừa cười tươi. “Ngươi cũng ăn nhiều chút,

đêm nay cố gắng chút, lão nhân ta còn chờ một năm sau ôm tiểu oa nhi

đó!”

“Tiết gia gia……” Tân nương tử xấu hổ đến muốn độn thổ.

“Sao hả? Ta nói sai sao? Tiểu tử, nha đầu tựa hồ không tín nhiệm năng lực của ngươi nha!” Lão nhân gia rõ ràng là cố ý trêu chọc hai người.

“Tiết gia gia……” Ánh mắt tân lang đầy xấu hổ, trên mặt hơi ửng đỏ, nhịn không được thở dài lắc đầu, thật sự đối

với việc lão nhân gia không kiêng kỵ gì cũng không có cách nào.

“Ai nha! Xấu hổ cái gì chứ? Đều làm vợ

chồng còn vậy à? Nhớ năm đó, khi ta tuổi trẻ khinh cuồng, nói chuyện

phong lưu còn không đỏ mặt đâu……”

************************

Một tháng sau, trong phòng của “Tuyết

Tùng viện”, khi vải trắng tầng tầng được tháo ra, trong vẻ mặt ngưng

trọng nghiêm túc của mọi người còn ẩn chứa sự mong ngóng sâu sắc, ánh

mắt nhìn chằm chằm vào A Tô vẻ mặt trầm tĩnh trên ghế.

Cẩn thận dỡ xuống tầng vải trắng cuối

cùng, Nhậm Viên mềm nhẹ lau đi chất cao màu xanh trên mí mắt nàng, lập

tức lui ra, để khi nàng mở mắt có thể nhìn thấy người muốn thấy nhất —

Huyền Thương.

“A Tô, nảng…… có thể mở mắt!” Ẩn nhẫn

kích động trong lòng, Huyền Thương nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, giọng

nói khẽ run có vẻ hơi nghẹn.

Ông trời! Chờ đợi hơn mười năm, ngày này cuối cùng đến…… mắt của nàng sẽ tốt, đúng không?

Nàng có thể nhìn thấy ánh sáng, phải không?

Nàng có thể nhìn hắn già đi, nhìn con từ từ lớn lên, đúng không?

“Thương?” Vươn tay muốn tìm hắn, lập tức bị bàn tay thô ráp quen thuộc nắm giữ, A Tô cố nở nụ cười, trong lòng có sợ hãi.

Làm sao bây giờ? Nàng không dám mở mắt ra!

Chờ mấy năm nay, rốt cục ngày này cũng

đến, nhưng nàng lại sợ hãi, khiếp đảm, chỉ sợ sau khi mở mắt thế giới

vẫn như cũ tối đen không ánh sáng, khiến mọi người thất vọng khổ sở.

“Ta ở đây!” Nắm tay nhỏ bé run run, phảng phất nhìn thấu tâm tư sợ hãi của nàng, Huyền Thương cổ vũ: “Có thể mà!

Sau khi mở mắt ra, người đầu tiên mắt nàng nhìn thấy sẽ là ta.”

Phải không? Sau khi mở mắt nàng thực sự sẽ thấy huynh ấy sao? Huynh ấy có lòng tin như thế, đúng không?

Cảm nhận được tin tưởng tràn đầy truyền

qua bàn tay nắm chặt của hắn, A Tô run run cười, cuối cùng cũng cố lấy

dũng khí, chậm rãi mở mắt ra……

“A!” Chỉ thấy ánh sáng như kim đâm vào

trong mắt, đau đến nàng phải la lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại,

không thể thích ứng loại ánh sáng mãnh liệt này, chỉ cảm thấy mắt đau

xót không chịu nổi.

Thấy thế, Huyền Thương lo lắng không

thôi, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, quay đầu vội hỏi Nhậm Viên: “Sao lại thế này? A Tô nàng đau đến không thể mở ra mắt!”

Ông trời! Sẽ không có gì bất trắc chứ?

“Thương đệ, đệ đừng vội!” Nam Cung Dịch trấn an, ánh mắt nghi vấn đồng dạng hướng về phía Nhậm Viên.

Không để ý tới người ngoài vội vàng hỏi,

Nhậm Viên nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Huyền phu nhân, vừa rồi lúc mở mắt cô có

cảm giác như thế nào? Vẫn tối đen sao?”

Lắc đầu, A Tô vẫn cảm thấy mắt có chút

đau xót, nhưng đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều. “Ta, ta nhìn thấy một mảnh

ánh sáng trắng xoá, đâm vào mắt ta.”

Ánh sáng chói mắt trắng xoá? Vậy có nghĩa mắt nàng quả thật đã có cảm ứng với ánh sáng!

Nghe vậy, Nhậm Viên gật gật đầu, sau khi

trầm ngâm một chút, giống như nghĩ thông suốt việc gì nhìn về phía cửa

sổ xung quang, lập tức mỉm cười đứng lên, vội vàng muốn hai nam nhân

trong phòng hỗ trợ đóng cửa sổ.

Nhất thời, trong phòng sáng ngời tối sầm lại, ánh sáng có vẻ nhu hòa mờ mờ.

“Huyền phu nhân bị mù nhiều năm, trong

khoảng thời gian ngắn cô ấy không thể tiếp nhận ánh sáng quá chói, trước phải từ trong hoàn cảnh nhu hòa mờ mờ mới thích ứng được.” Giải thích

cho hai nam nhân đang đầy nghi vấn, nàng lại cười nói với A Tô: “Huyền

phu nhân, hiện tại cô thử mở mắt ra nhìn xem.”

Mi khẽ run, A Tô quả thực thử mở mắt ra……

Ánh sáng nhu hòa từ từ thấm vào mắt,

trước mắt hơi mờ mờ, trắng trắng đen đen, cảnh vật màu sắc rực rỡ toàn

bộ hỗn loạn thành một đoàn.

Sau đó chậm rãi, tiêu cự mơ hồ dần dần

thẳng lại, khuôn mặt nam tính ẩn chứa sầu lo, quan tâm cùng vội vàng dần dần rõ ràng, ánh vào đôi mắt trong suốt của nàng.

Khuôn mặt nam hài nhiều năm trước kia dần dần cùng khuôn mặt chín chắn tuấn tú trước mắt này hòa làm một, năm

ngón tay tỉ mỉ chậm rãi vuốt ve ngũ quan quen thuộc, hốc mắt nàng ngập

nước mắt.

Là huynh ấy! Nàng nhìn thấy huynh ấy…… Cuối cùng…… cuối cùng cũng nhìn thấy huynh ấy……

“Thương……” Tiếng khóc khẽ gọi, nước mắt c


pacman, rainbows, and roller s