
mình, mà còn chính tay mang thiên tai
Vong Linh xâm lược quốc thổ của mình. Nam tước Rivendare là lãnh chúa
của Stratholme, lúc ngài đang gặp quốc vương là khi hàng loạt dân chúng
trong thành bị tàn sát. Nam tước thề sẽ báo thù cho người dân
Stratholme, chiến đấu quyết liệt với Arthas, nhưng là cuối cùng. . . . . .”
“Tôi biết, khẳng định ông ta không phải dối thủ của Arthas, sau khi
bị giết chết cũng trở thành Death Knight, từ đó biến thành boss trấn thủ Stratholme phải không?” Cô đẩy đẩy cánh gà đã lạnh dần trước mặt, “Đừng nói nữa, you nói nữa tôi ăn không bây giờ.”
Trước đây nhiệm vụ thăng cấp cô ai oán với Mao Dĩnh: “Cái game này
chỉ có chém chém giết giết, xem nhiều nội dung như vậy, ngay cả một cái
câu chuyện nói về tình yêu cũng không có.”
Mao Dĩnh liếc mắt nhìn qua một cái: “Người nào cũng xấu như vậy, còn muốn đóng phim tình yêu sao.”
Bây giờ cô hiểu, những thứ có hình dạng không đẹp, xấu xí đáng sợ,
thậm chí không phải là nhân vật loài người, cũng có thể sinh ra một câu
chuyện ngược tâm đến như vậy.
Một người run động lòng người hay không, cũng không quyết định bởi cho người đó có bề ngoài đẹp hay không đẹp.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Khúc Duy Ân trước mặt một chút … thần kinh, nhìn cậu ta làm gì?
Cậu ấy cười cười: “Thật ra thì tôi cảm thấy nét đẹp nhất trong
warcraft chính là những số liệu kia, nhưng mà con gái như mấy you lại
không thích nội dung như vậy.”
Nét đẹp nhất chính là số liệu. . . . . . Được rồi, thân là một sinh viên nữ IT, cô miễn cưỡng tỏ ra hiểu.
“Những câu chuyện như vậy còn rất nhiều, you từ từ lĩnh hội đi. Những nhiệm vụ bình thường kia lúc nào thì đều có thể làm, phó bản lại nhất
định phải tổ đội mới được. Tôi chỉ là cái Mage da giòn, phó bản cao cấp
một chút sẽ không có khả năng đơn độc dẫn you đi .”
Hả, cậu ta nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trước cứ ép cô đi phó bản là . . . . . ?
Tim đập một cái hỏi lại: “Vậy nếu như là Priest và warrior, có thể chỉ hai người đi không?”
“Cấp 60 còn chưa được, trang bị cấp 55 trở xuống tốt một chút đoán là cũng không có vấn đề gì.”
Bữa nào lại có thể gọi Vạn Thủy Thiên Sơn đi cùng. Cô vừa gặm cánh gà lạnh vừa nghĩ.
“Cũng lạnh rồi, đừng ăn nữa.” Cậu ta gọi quá nhân viên tới, “U uống bia không?”
Ly của cậu ta đã uống cạn, mà của cô còn dư lại hơn nửa ly.”Có chút lạnh, vừa đắng, uống không quen lắm.”
“Vậy you đổi ly nước trái cây đi, bia tôi uống.” Cậu quay đầu nói với phục vụ, “Làm ơn đem những thứ này hâm lại, thêm một ly nước trái cây,
không lạnh.”
Cậu cầm bia của cô qua, sau đó …
Cái ly đó vừa lớn vừa nặng, các bạn cũng biết rồi đó . . . . . .
Nó không giống với những ly thường, nó có một tay cầm. . . . . .
Người bình thường uống sẽ lấy tay cầm quai đó lên. . . . . .
An Tư Đông không phải là thuận tay trái, Khúc Duy Ân cũng không phải là thuận tay trái. . . . . .
Cho nên, bọn họ đều là dùng tay phải cầm ly đó lên . . . . . .
… cô trợn mắt há mồm nhìn cậu ta như không có việc gì cầm ly rượu lên, ngay chỗ cô đụng miệng uống ùng ục hết nửa ly.
Được rồi, người ta không để ý dùng cái ly mà cô đã dùng qua thì cô còn rối gì rắm.
Chẳng qua là, rõ ràng mới nãy nói chuyện còn tương đối hài hòa, bị
cậu ta làm thành như vậy, giống như có chút không tự nhiên. . . . . .
Cuối cùng An Tư Đông tổng cộng chỉ ăn ba cánh gà và khoảng mười xiên
thịt, những cái còn lại đều bị Khúc Duy Ân tiêu diệt. Cơm nước no nê,
nhìn thời gian cũng đã mười hai giờ.
“Hỏng bét, mười hai giờ sẽ đóng cửa bắc!”
Hai người chạy về cửa bắc, quả nhiên đã đóng, đèn đường xung quanh
cũng đều tắt hết, không gian đen như mực. Khúc Duy Ân nói: “Nếu không
lượn qua cửa tây đi.”
Diện tích khu đại học T rất rộng, từ đây qua cửa tây ít nhất cũng
phải đi nửa tiếng. Cô nhìn cổng sắt, cắn răng nói: “Bay qua đi.”
Khúc Duy Ân như vậy bay qua cái cổng nhỏ này tất nhiên không thành
vấn đề, chắc chắn sẽ nhanh gọn lẹn mà rơi xuống bên kia cánh cổng. An Tư Đông cũng không phải là không thể bay qua, nhưng hôm nay mặc quần cụt
và giày cao gót, không khỏi có chút bó tay bó chân. Việc leo tường cũng
giống như leo núi, đi lên dễ dàng nhưng xuống thì khó khăn, cô dựa theo
mấy thanh ngang bò lên, hai chân bắt đầu phát run.
Khúc Duy Ân đứng bên dưới kêu: “Đừng sợ, you trực tiếp nhảy xuống, tôi đứng ở dưới tiếp.”
Với sức của cậu ta thì đoán chừng cô cũng chỉ nặng như quả tạ thôi …
dư sức đỡ. Vì vậy cô mù quáng mà tin, buông tay đi xuống một cái.
Khúc Duy Ân thật sự tiếp được cô ……… cậu ta ôm ngay eo cô.
Cái đáng chết là, mới vừa rồi nhảy xuống áo sơ mi bị vén lên, cho nên hai tay của cậu ta trực tiếp đụng ngay cái eo trốn không của cô a a a!
Lực tay cực lớn, hai tay hợp lại, cơ hồ cái eo nhỏ của cô nằm trọn
trong bàn tay kia. Lòng bàn tay như lửa nóng, làm cho da cô ẩn đỏ lên
giống như có hai bàn ủi ép lên vậy.
Cô liều mạng nhịn tiếng hét chói tai. Tưởng tượng lấy nước sơn đen
xóa sạch, cậu ta cũng không phải là cố ý, nếu vừa rồi cô la lên lại kiến bản thân xấu hổ?
Da trên người cô ngay cả mấy bạn trai cũ sờ còn chưa sờ qua,