
ạn Mạn, Trần Tầm cũng ngại hỏi người ta viết gì, có liên
quan đến cậu hay không. Tóm lại là chuyện này không ai đứng ra nhận cả, cũng
không có ai gây phiền hà gì cho bọn họ, thế là dần dần hai đứa cũng đã yên tâm
hơn, chỉ có điều trong giờ giải lao, giờ nghỉ trưa không tụ tập với nhau nữa.
Sau
khi kì thi tháng kết thúc không lâu, để đôn đốc được học sinh nhiều hơn, các
lớp 12 đều tổ chức họp phụ huynh. Lúc phát sổ ghi điểm, Phương Hồi lại nhìn
thấy mẹ Trần Tầm, bà Trương Hiểu Hoa vẫn rất hòa nhã, dễ chịu, còn đứng nói
chuyện với cô một lúc, hỏi tình hình học tập và xếp số của cô trong kì thi
tháng.
Chào
bà Trương Hiểu Hoa xong, lần đầu tiên Phương Hồi và Trần Tầm cùng về nhà sau sự
kiện truyền giấy. Phụ huynh và giáo viên được gặp nhau đồng nghĩa với việc học
sinh được thả lỏng, hai đứa đã cảm thấy thoải mái hơn ngày ức chế vừa rồi. Trần
Tầm mua củ khoai nướng, thơm nức, khói bốc nghi ngút, mỗi đứa một nửa, Trần Tầm
cắn một miếng to nói: “Thời điểm này khoai chưa ngon lắm, nhạt quá!”.
“Ngon
đó chứ!”. Phương Hồi vừa thổi vừa nói: “Cậu chỉ con nhà lính, tính nhà quan!”.
“Thôi
đi! Đó là vì cậu chưa được ăn loại ngon! Ở gần nhà bà ngoại tớ có một quán
chuyên bán khoai nướng, ngoài vỏ là một lớp bọc đường, bẻ ra bên trong đỏ rực,
chậc chậc, thơm tuyệt!”.
“Hôm
nào cậu mua cho tớ nhé”.
“Ừ!
Đợi thi đại học xong tớ sẽ đưa cậu đi! Mỗi đứa ăn luôn hai, ba củ!”.
“Coi
bộ dạng của cậu kìa!”. Phương Hồi liền cười.
“Cười
cái gì chứ, giỏi thì cậu đừng ăn!”. Trần Tầm xoa đầu cô, Phương Hồi vội tránh,
vừa cười vừa đánh cậu.
Trần
Tầm đưa Phương Hồi đến bến xe bus, trước khi lên xe còn thơm trộm cô một cái,
Phương Hồi che mặt chạy mất, rồi cô bực bội trợn mắt nhìn Trần Tầm đang đứng
dưới cười ranh mãnh, cậu vẫy tay rất chầy cối và nói lớn: “Tối tớ sẽ gọi điện
cho cậu!”. Phương Hồi gật đầu, xe bus bắt đầu chuyển bánh, dần dần bỏ cậu lại
sau lưng, biến thành một chiếc bóng màu xanh thẫm.
Và tối
hôm đó, cuối cùng Phương Hồi lại không đợi được điện thoại của Trần Tầm.
Sau
khi về đến nhà, ông Phương Kiến Châu không nói gì với cô, đây là chuyện rất
hiếm gặp, vừa vào đến phòng khách là gọi điện thoại. Phương Hồi loáng thoáng
nghe thấy hình như ông đang cãi nhau với bà Từ Yến Tân qua điện thoại, giọng
ông mỗi lúc một to hơn, dần dần Phương Hồi cũng nghe thấy tên mình. Ba mẹ cô
vẫn kết thúc cuộc nói chuyện trong sự bực bội như mọi bận, ông Phương Kiến Châu
cúp điện thoại rất mạnh, bực bội đẩy cửa phòng Phương Hồi ra quát: “Ra đây!”.
Phương
Hồi run rẩy bước ra phòng khách, ông Phương Kiến Châu ngồi trên ghế sofa, mặt
sầm xuống, nói lớn: “Phương Hồi, tao không ngờ mày lại làm được chuyện đó! Mày
nói đi!”.
“Chuyện
gì vậy ba?”. Đột nhiên Phương Hồi có linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn không muốn
tin chuyện đó đã xảy ra thật.
“Còn
chuyện gì nữa hả? Có cần phải tao nhắc nữa không? Được, để tao nhắc, Trần
Tầm!”.
Ông
Phương Kiến Châu ném mạnh chiếc điều khiển ti vi xuống tràng kỉ, phát ra tiếng
kêu rất mạnh. Còn Phương Hồi chỉ cảm thấy cô như bị rơi xuống địa ngục cùng với
âm thanh này, đầu óc quay cuồng, trái tim như bị xé ra làm trăm mảnh, sợ hãi,
chán chường.
“Chúng
mày giỏi thật đấy! To gan đến mức để thầy cô và bạn bè cả trường biết hết! Cô
Lí đã gọi riêng tao và mẹ Trần Tầm ra để nói chuyện, nói học sinh lớp khác
truyền giấy cho nhau bàn tán chuyện hai đứa mày, nói nào là yêu nhau rồi, ngày
nào cũng cầm tay nhau đi học, tan học. Lúc đó tao xấu hổ không còn mặt mũi nào,
chúng mày không cảm thấy xấu hổ hả? Cô Lí bảo cho chúng mày cơ hội, lên gặp cô
để nói chuyện, nhưng không đứa nào thèm để ý đến lời cô, vẫn cứ nhơn nhơn, sao
mà to gan lớn mật thế chứ? Mày nói đi ai đã dạy mày hả? Mày đừng tưởng không ai
biết mấy trò mèo đó của chúng mày nhé, nhà nó điện thoại máy mẹ máy con, tối
đến chúng mày gọi điện thoại, máy mẹ đặt trong phòng mẹ nó liền nhấp nháy,
người ta đã biết từ lâu rồi, chẳng qua là ngại nhắc mày thôi! Mẹ Trần Tầm nói
mày đã từng đến nhà nó ăn cơm đúng không? Con gái lớn ngần này rồi mà không
biết... Hả! Để mẹ bạn mình nói mình như vậy! Đáng lẽ những việc này không nên
nói với ba mày, nhưng mẹ mày không hề quan tâm, chỉ biết cắm đầu đi kiếm tiền
thôi! Mẹ Trần Tầm bảo muốn mẹ mày gọi điện thoại cho bà ấy, đó, vừa gọi điện
thoại xong mẹ mày lại cãi nhau với tao. Lúc cần giáo dục không giáo dục, xảy ra
việc rồi mới nghĩ mình là Gia Cát Lượng! Tao nói cho mày biết nhé, mấy ý đồ đó
của bọn mày chấm dứt ngay lập tức cho tao! Bình thường thằng hay gọi điện thoại
cho mày vào buổi tối là Trần Tầm phải không? Tao hỏi ai gọi thì bảo là bạn, tao
còn không biết là bạn à! Định lòe ba mà đúng không! Từ nay trở đi mày không
được gọi điện thoại nữa! Hỏi bài tập, đối chiếu đáp số đều không được! Hàng
ngày buổi sáng tao đưa mày đi học, tối đến đúng bảy giờ có mặt ở nhà. Nếu mà
tao còn phát hiện ra mày và thằng đó không chấm dứt thì đừng trách tao, đến lúc
đó tao sẽ không nể mặt mày nữa đâu đấy!”
Phương
Hồi vừa khóc vừa nghe ông Phương Kiến Châu giáo huấn, nỗi xấu hổ