
“Chẳng
có gì là không chịu được cả!”. Trần Tầm tiếp lời nói: “Coi như cô Lí tạo cơ hội
cho bọn mình, để bọn mình good good study, day day up! Hai đứa mình cùng thi đỗ
trường đại học điểm! Tớ không tin lúc đó họ còn quản được!”.
“Được!
Thế thì ba đứa tớ sẽ làm cầu hỉ thước cho các cậu, giúp truyền giấy, nhắn hộ
tin, che giấu cho các cậu, quyết không cho kẻ địch được như ý!”. Triệu Diệp vỗ
vai Trần Tầm nói.
“Thôi
đi ông! Dáng người như ông mà còn hỉ thước à? Cũng lắm chỉ là con quạ già thôi!
Nhìn ông gian lắm, sớm muộn gì cũng để lộ bí mật của anh em thôi, chắc chắn tổ
chức không tin tưởng ông được! Đúng không Gia Mạt?”. Trần Tầm đẩy cậu ta ra,
cười nói.
Bị
trêu, Lâm Gia Mạt cũng bật cười, Triệu Diệp kẹp chặt đầu Trần Tầm vào cánh tay
mình cười chửi: “Hê! Ông lại bắt đầu cao hứng rồi đúng không? Không buồn nữa
hả? Không đòi sống đòi chết nữa à? Phương Hồi, hết năm nay cậu cũng đừng đếm
xỉa gì đến hắn nữa, đá cho hắn biết tay!”.
“Tớ
không đùa với các cậu nữa”. Phương Hồi không để tâm đến những lời đùa giỡn của
bọn họ mà đứng dậy nói: “Tớ về trước đây, nhỡ cô giáo mà nhìn thấy thì không
được đâu”.
Rõ
ràng là Trần Tầm không về được cùng cô nữa, Lâm Gia Mạt bèn đứng dậy nói: “Tớ
về cùng cậu nhé?”.
“Không
cần đâu, đừng để liễu quá, các cậu cứ chơi đi”. Phương Hồi lắc đầu, qua ngã rẽ,
chiếc bóng lẻ loi của cô đã mất hút.
Trần
Tầm không thể ngờ rằng, lần quay người đi đó, lại phân cách được cuộc sống của
cậu với Phương Hồi.
Sau
đó Phương Hồi bị gia đình theo dõi rất nghiêm ngặt, sau khi bà Từ Yến Tân và
ông Phương Kiến Châu cãi nhau, tranh giành kịch liệt, ông Phương Kiến Châu đành
phải miễn cưỡng đồng ý để Phương Hồi về sống với mẹ trong năm lớp 12. Hàng ngày
Phương Hồi đều được mẹ lái xe ô tô đưa đón đúng giờ, mặc dù nói là ngồi trong
xe ô tô nhập khẩu, nhưng cảm giác chẳng khác gì phạm nhân bị theo dõi. Trong
phòng Phương Hồi không có ti vi, điện thoại, máy tính, bà Từ Yến Tân chỉ chuẩn
bị cho cô một chiếc giường có đệm cao su đắt tiền và một chiếc bàn học rộng.
Nếu muốn giải trí thì trong phòng có dàn âm thanh loại xịn, tất cả các đĩa CD
đều là những ca khúc nổi tiếng của thế giới và nhạc nhẹ. Ngoài ra, bà Từ Yến
Tân còn giao cho cô giúp việc phụ trách nấu ăn sáng và ăn tối cho cô, thành
phần các chất dinh dưỡng được dựa theo sách vở, hàng ngày còn phải uống thuốc
bổ và sữa ong chúa tươi. Sau đó cô cười và nói với tôi rằng, xét về chế độ, có
thể coi cô là tù nhân cao cấp.
Còn
ở trường, Phương Hồi và Trần Tầm cũng không nói chuyện gì với nhau, thời gian
đầu hai đứa còn lén lút ra sau khu lớp học bậc thang để gặp nhau một lát, nhưng
lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm, không dám đứng lâu. Sau đó vì nhà trường phát
hiện ra có học sinh hút thuốc ở đó, liền bịt lối đi đó lại bằng dây thép. Chính
vì thế bọn họ đã mất đi mảnh đất cuối cùng có thể gặp nhau.
Tự
nhiên lại bị như vậy, Trần Tầm cảm thấy không quen, cậu chửi có, oán trách có,
nhưng cũng không thể thay đổi được cục diện, cuối cùng cũng phải chịu. May mà
cậu còn được tự do hơn Phương Hồi, sau khi tan học còn tụ tập được với đám Kiều
Nhiên. Đồng thời, cậu liên hệ với Phương Hồi ít hơn nên dĩ nhiên sẽ liên hệ
nhiều hơn với đám Đường Hải Băng, Ngô Đình Đình mà không cầu phải giấu giếm
nữa, cả nhóm đã quay lại với cuộc sống thân mật như trước kia. Hơn nữa do bị
chuyện này kích thích, đúng là cậu đã học hành chăm chỉ hơn, kì thi tháng thứ
hai được đứng thứ ba của lớp, được cô giáo và ba mẹ khen ngợi, cuộc sống cũng
không đến nỗi tệ.
Còn
Phương Hồi lại khác, cuộc sống của cô ở nhà chẳng khác gì bị giam lỏng, đến
trường thì lớp tự nhiên A vốn ít con gái, với tính cách của cô lại càng khó kết
với bạn bè, thỉnh thoảng sang tìm Lâm Gia Mạt đi vệ sinh, ăn cơm trưa cùng,
cũng chỉ được mười mấy phút, thời gian còn lại gần như cô không nói gì, lại
biến thành người lặng lẽ, lẻ loi, chìm nghỉm như hồi mới vào cấp ba.
Trong
lòng cô lại càng khổ sở hơn, thời gian đó Phương Hồi thường xuyên mất ngủ, kể
cả có ngủ được cũng ngủ không ngon, đầu óc u u minh minh. Hơn nữa cô thường
xuyên nhớ Trần Tầm, nhớ một cách điên cuồng, nhớ lại chuyện ngày xưa, đoán cậu
đang làm gì, có nhớ mình hay không, còn lo không biết cậu có đi chơi với Ngô
Đình Đình hay cô bạn nào khác hay không. Có lúc cô còn nghĩ đến đủ mọi khả năng
xấu, ví dụ cuối cùng Trần Tầm bỏ rơi cô, cô sẽ nghĩ ra mọi phiên bản hư cấu,
mãi cho đến khi không chịu nổi đau khổ, nước mắt giàn giụa mới thôi. Cô thường
xuyên tranh thủ lúc bà Từ Yến Tân lên tầng, chạy ra phòng khách gọi điện thoại
đến nhà Trần Tầm, cô không dám lên tiếng, nghe thấy Trần Tầm “a lô” liền vội
vàng cúp máy. Phương Hồi tự mỉa mai rằng, thời gian đó cô bệnh hoạn đến mức đó,
một âm tiết ngắn ngủi cũng khiến cô vơi bớt được phần nào nỗi lòng, nếu điện
thoại bận thì cô lại càng sợ hãi hơn.
Phương
Hồi giơ cánh tay lên trước mặt tôi và nói rằng hồi đó cô gầy vô cùng, cổ tay
chỉ có một lớp da mỏng, nhìn rõ mạch máu và xương cổ tay, hơn nữa hai bên mai
còn xuất hiện tóc trắng, đúng l