
sắng
hỏi: “Sao rồi? Không sao chứ?”. Sau khi biết tin, Lâm Gia Mạt đã đến chực sẵn ở
cửa văn phòng khối.
“Ừ,
viết bLâm Gia Mạtn kiểm điểm, cam đoan sau này không được nói chuyện với nhau
nữa”. Phương Hồi cười chua chát nói.
“Dở
hơi! Gì mà quá đáng vậy? Hai cậu cũng có làm gì đâu? Việc gì phải làm như
thế?”. Lâm Gia Mạt cau mày nói: “Thôi thôi, bọn mình xuống dưới rồi tính sau,
các cậu ấy đang đợi bọn mình ở dưới!”.
“Hả?
Không đi được đâu, bị cô Lí phát hiện ra là rắc rối lắm!”. Phương Hồi đã thấy
sợ, vội vàng rút khỏi tay Lâm Gia Mạt.
“Haizz!
Sợ gì chứ! Cậu tưởng cô Lí có thiên lí nhãn, theo dõi được cậu mọi nơi mọi lúc
à? Các cậu ấy đang đứng đằng sau khu lớp học bậc thang mà! Ở đó bình thường
không có ai đến đâu! Bọn mình đâu có phải như cái con Vương Mạn Mạn phù thủy
đâu, không thông báo cho cô giáo đâu!”. Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi đi nói.
Phương
Hồi bị cô kéo đi gặp đám Trần Tầm trong sự lưỡng lự. Hai đứa chưa đến đằng sau
khu lớp học thì đã loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi của Trần Tầm, Lâm Gia Mạt
liền cau mày, đi lên trước nói: “Cậu nói nhỏ thôi! Vẫn còn sợ chưa đủ nổi tiếng
đúng không?”.
“Sao
cơ? Đến quyền nói tôi cũng không được nói hả? Sao cậu chẳng khác gì cái bà Lí
đó, thoáng quá nhỉ!”. Trần Tầm hậm hực nói.
“Ai
thích quản cậu hả! Không phải giờ có cả Phương Hồi đó sao! Tóm lại là nếu bị
phát hiện, cả ba đứa tớ chẳng sao cả, chỉ có hai đứa cậu là xui xẻo thôi!”. Lâm
Gia Mạt cũng bực lên, hất tay ra bước sang một bên.
“Thôi
thôi, mỗi người bớt đi một câu cho tôi, Trần Tầm cậu cũng đừng giận cá chém
thớt nữa, bây giờ phải bàn xem sau này làm thế nào!”. Triệu Diệp ngăn hai đứa
ra, đứng ra giữa nói: “Phương Hồi lại gần đây đi, đứng xa thế làm gì?”.
“Tớ
sợ...”
Phương
Hồi vừa mở miệng liền bị Trần Tầm ngắt lời ngay, cậu gầm lên nói: “Có gì mà sợ
chứ? Nói chuyện với nhau chết người được à? Bọn mình có làm gì đâu? Châm lửa
giết người hay đột nhập vào nhà người khá trộm? Bọn mình có làm chuyện gì đáng
khinh, hay làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người không? Chỉ vì bọn mình
thích nhau mà cứ như làm chuyện gì tày trời lắm không bằng. M.kiếp! Trường đông
học sinh như vậy, có ai là không thích người nào đâu. Triệu Diệp cậu có thích
đúng không? Kiều Nhiên cũng thế còn gì? Gia Mạt thì chắc chắn rồi? Các cậu
không nói ra, không ở bên nhau nên vẫn là học sinh ngoan, bọn tớ nói ra, thân
với nhau nên biến thành ruồi nhặng, thành shit, không hiểu đây là thứ đạo lí
quái quỷ gì! Bà ấy có dám cam đoan là hồi đi học không thích ai không! À đúng
rồi, có khi đến bây giờ cũng chẳng ai thèm ngó bà ấy, ai thèm nhìn cái con mụ
đó! Lại còn viết bản kiểm điểm nữa chứ? M.kiếp, tôi đếch viết! Tôi có làm gì
sai đâu, ai thích viết cứ việc viết! Tôi chỉ thích Phương Hồi, việc gì tôi phải
cắt đứt mọi quan hệ với cậu ấy chứ!”.
Nghe
Trần Tầm nói vậy, Phương Hồi càng ấm ức hơn, ngồi bên cạnh khóc thút thít,
Triệu Diệp liền kéo Trần Tầm lại nói: “Thôi thôi, ông là anh hùng hảo hán, ông
dám làm dám chịu, bọn tôi đều phục sát đất trước khí phách anh hùng, hào hiệp
của ông, nhưng giáo viên trường mình chưa mở cửa đến mức đó. Lẽ nào ông tưởng
họ sẽ vỗ tay ủng hộ hai người sao? Họ sẽ nói, tuyệt lắm, Trần Tầm hãy theo đuổi
hạnh phúc của em đi! Thầy cô ủng hộ em? Liệu có chuyện đó xảy ra không? Giờ
đang là lớp 12, các ông lại học lớp A, chắc chắn là phải yêu cầu thật nghiêm
rồi, ai phạm lỗi thì được chứ các ông không được! Biết làm thế nào, cả nước đều
như vậy, từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều được giáo dục rằng yêu sớm là không tốt,
là không đúng. Ông có đấu tranh đến đâu cùng lắm cũng chỉ tạo thành một quả
bong bóng, giữa sóng biển mênh mông sẽ cuốn trôi ông đi”.
“Lớp
A thì sao? Cùng lắm ông đếch thèm học nữa!”. Trần Tầm vẫn chưa hết bực, nhưng
rõ ràng là đã bình tĩnh đi được phần nào, cậu ngồi xuống cạnh Phương Hồi, khẽ
nắm lấy tay cô.
“Cậu
không học không sao cả, còn Phương Hồi thì sao? Cậu ấy phải chịu xui xẻo với
cậu à? Bị mọi người nhìn với con mắt khác, bị thầy cô giáo phê bình, bạn bè dị
nghị? Kẻ cả cậu ấy chấp nhận thì gia đình bọn cậu có chấp nhận không? Hiện tại
không phải là lúc cậu dương oai, tốt nhất là nên nghĩ cách sau này làm thế nào
đi!”. Kiều Nhiên lắc đầu nói.
“Cậu
đừng nói những điều đó với cậu ấy, hiện giờ cậu ấy đã hạ quyết tâm rồi! Không
tiếp thu được đâu! Cứ để cậu ấy làm, xem có tài cái gì nào!”. Lâm Gia Mạt vẫn
bực vì những điều Trần Tầm nói ban nãy, bình thường cô hợp nhất với Trần Tầm,
có chuyện gì là chạy đi bàn b với cậu ta, chính vì thế sau khi bị cậu ta đỏ
mặt, phồng mang trợn má mắng, trong lòng vô cùng bực.
“Thế
các cậu bảo nên làm thế nào hả?”. Trần Tầm không còn tỏ vẻ oai hùng nữa.
“Chấp
nhận thôi”. Phương Hồi hít một hơi rồi nói: “Còn làm được gì nữa? Tối nay về
nhà ngoan ngoãn viết bản kiểm điểm, bảo phụ huynh kí tên, ngày mai nộp cho cô
Lí. Bình thường gặp nhau coi như không quen biết, tan học cậu đừng đến tìm tớ,
buổi trưa cũng đừng ăn cơm với nhau nữa, tóm lại là mất một năm, chịu được thì
sẽ ổn, không chịu được...”