
các cậu cứ ra Thiên An Môn! Chắc chắn mọi người đang tụ tập rất đông ở
đó!”.
“Đúng
vậy! Đi thôi! Ra Thiên An Môn đi!”. Trần Tầm vỗ tay nói: “Ra đó tha hồ mà
hét!”.
“Đi
thôi đi thôi! Còn lằng nhằng gì nữa! Xe bọn mình còn đang vứt ngoài đường kia
kia!”. Triệu Diệp khua cả bọn ra ngoài rồi ngoái đầu lại nói với ông chủ: “Cảm
ơn chú nhé!”.
“Ok!
Các cậu cũng hét hộ tôi mấy câu nhé!”. Ông chủ cửa hàng cười nói.
Ra
khỏi quầy hàng, cả bọn lấy xe rồi phi như bay đến quảng trường Thiên An Môn,
trên đường đi vừa cười nói, vừa la hét ầm ĩ, đến Thiên An Môn quả nhiên là đã
khá đông người kéo đến, có người lái xe hơi lao trên đường Tràng An, cửa sau xe
thò ra một lá cờ đỏ năm sao tươi rói, có người tụ tập dưới chân cột cờ hò reo,
có gia đình ba người đi với nhau, giơ cao lá cờ nhỏ cùng người đi đường vẫy cờ,
reo mừng.
Nhìn
thấy cảnh tượng này, đám Trần Tầm cảm thấy máu nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu, cậu
ngoái đầu lại gọi Kiều Nhiên: “Hôm nay bọn mình đi xuyên qua đường Tràng An rồi
về nhà cậu nhé! Từ đây đạp thẳng về đó!”.
“OK”.
Kiều Nhiên nói: “Đi thôi!”.
“Bọn
tôi không sao cả, ông còn phải chở một người, liệu đi được không?”. Triệu Diệp
nhảy ngay lên xe nói.
“No
vấn đề! Ai mà tụt ở sau thì cắt đuôi! Phương Hồi, lên xe!”. Trần Tầm kéo Phương
Hồi lại nói.
“Cậu
chở được không? Hay là thay phiên nhau chở tớ vậy”. Phương Hồi ngồi trên khung
xe, ngẩng đầu lên nhìn cậu nói.
“Thôi
đi! Cái gì thay phiên nhau còn được, cái này chắc chắn là không thể! Ngồi cẩn
thận nhé!”. Trần Tầm cầm chắc ghi đông nói: “Các đồng chí! Hãy tiến theo hướng
thắng lợi!”.
Mấy
đứa cười nói xuất thành lầu Thiên An Môn, trên đường cùng hát “Tôi yêu Bắc Kinh
Thiên An Môn, mặt trời mọc trên Thiên An Môn”, khiến người qua đường đều đổ dồn
ánh mắt về phía bọn họ, cũng có người hò reo cổ vũ. Sau đó đi một lúc thì nóng,
đám con trai liền cởi hết áo phông ra, cởi trần đạp xe. Ánh đèn trên đường
Tràng An lấp lánh trên thân hình trẻ trung của họ, ngày hè đặc biệt đó của Bắc
Kinh cũng vì thế mà được khắc thêm hơi thở rõ nét của tuổi thanh xuân.
Lúc
cả bọn đạp xe về đến nhà Kiều Nhiên đã là hơn mười hai giờ đêm. Đám con trai
dựng xe và ngồi phịch xuống đất, chân Phương Hồi tê cứng, Trần Tầm nửa dìu nửa
bế mới đưa được cô xuống xe. Lâm Gia Mạt hai tay chống nạnh, chỉ vào bọn họ
nói: “Không ai như các cậu! Đạp nhanh như vậy! Lại còn thi nữa! Tớ mệt chết đi
được!”.
“Tại
tên Trần Tầm sĩ hão cơ! Chở Phương Hồi lại còn lao như bay! Nếu ông đạp chậm
một chút thì bọn tôi đã dừng lại hết rồi!”. Triệu Diệp thở hổn hển nói.
“Đừng
nhiều lời nữa! Nếu các cậu không nói là thi thì tôi đâu có liều mạng như vậy!”.
Trần Tầm đưa áo lên lau mặt nói.
“Thôi
im hết đi! Tôi báo cho các cậu biết một tin buồn... Thang máy ở đây dừng làm
việc rồi...”. Kiều Nhiên uể oải bước xuống nói.
“Hả!?”.
Mấy
đứa liền đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết. Trần Tầm run rẩy nói: “Đại ca,
đại ca không nhầm đó chứ! Nhà của đại ca nằm trên tầng 17! Phải leo bộ lên thật
à?”.
“Nếu
cậu muốn bay thì tôi cũng không có ý kiến gì!”. Kiều Nhiên lườm cậu ta
“M.kiếp
kiếp kiếp kiếp kiếp!”. Triệu Diệp hét lớn.
“Thôi
thôi, đừng la lối nữa, người nào không biết lại tưởng dưới sân có đàn sói kéo
đến! Đi thôi, dìu nhau đỡ nhau, có tầng không có đèn, ai ngã tớ không chịu
trách nhiệm đâu đấy!”. Kiều Nhiên gọi bọn họ nói.
Biết
kêu ca nữa cũng chẳng để làm gì, cả bọn đành bấm bụng cầm tay nhau và leo từng
bậc một.
Kiều
Nhiên đi đầu tiên, cậu cầm tay Phương Hồi, Phương Hồi cầm tay Trần Tầm, Trần
Tầm cầm tay Lâm Gia Mạt, Lâm Gia Mạt cầm tay Triệu Diệp. Mấy đứa cầm tay nhau
tiến bước như bình thường vẫn chơi trò chơi, chúng tôi đều là bạn thân.
Lòng
bàn tay của Kiều Nhiên lành lạnh, cậu nắm tay Phương Hồi ở mức vừa phải, không
chặt cũng không lỏng, dường như phải tính toán rất kĩ cậu mới nắm tay cô với
mức độ đó. Bước theo Kiều Nhiên, Phương Hồi cảm thấy rất vững chãi và an lòng,
mặc dù đối với cậu, sự an lòng mà cô cảm nhận được có lẽ kèm thêm một chút ích
kỉ.
Đêm
khuya tĩnh mịch, những bậc cầu thang dài vô tận và tiếng bước chân đã tạo nên
một tiết tấu đặc biệt, đột nhiên Triệu Diệp thở dài nói: “Haizz tớ thấy leo cầu
thang như thế này rất tuyệt...”.
“Gia
Mạt, có phải cậu cho Triệu Diệp hưởng lợi gì không?! Sao tự nhiên hắn lại phải
thốt lên như vậy? Hay là hai đứa mình đổi chỗ cho nhau cái?”. Trần Tầm ngoái
đầu lại hỏi.
“Ông
này vớ vẩn thật!”. Triệu Diệp nhoài người ra quát Trần Tầm.
Mọi
người không nhịn được bèn phì cười, Kiều Nhiên vội “suỵt” một tiếng, cả năm đứa
đều lần lượt “suỵt” theo nhau, sau đó lại phì cười. Lâm Gia Mạt nắm chặt tay
Triệu Diệp nói: “Thực ra tớ cũng cảm thấy đi như thế này rất vui...”.
“Kiều
Nhiên, nhà văn mà cậu yêu thích nói thế nào nhỉ? Đoạnấy!”. Trần Tầm gọi với về
phía trước.
“Trong
đêm tối mịt mùng, đi mãi, đi mãi là thuở thiên hoang địa lão!”. Kiều Nhiên đọc
nhỏ.
Cả
bọn đều im lặng, hồi đó bọn họ không hiểu rằng thiên hoang địa lão có nghĩa là
gì mà chỉ thấy cảm động và buồn trước câu nó