
y nhau để kiên định lòng tin, lúc
đó họ tưởng rằng dùng sức mạnh của mình để nắm chặt tay nhau là có thể nắm chặt
được tương lai, không biết rằng thực ra tương lai là cái không ai thể nắm bắt
được.
Bữa
tiệc nào rồi cũng sẽ đến hồi tàn, dù khóc nhiều đến đâu, nói nhiều đến đâu, lưu
luyến đến đâu cũng không thể ngăn nổi sự trôi qua của thời gian. Đám học sinh
đã tỉnh rượu chia tay với cô giáo, từng tốp đi rải rác giữa thành phố Bắc Kinh
đã lên đèn. Không cần phải nói nữa, ngày mai ắt sẽ lại là một ngày mới.
Theo
kế hoạch, đám Phương Hồi đã đến nhà Kiều Nhiên, Phương Hồi gọi điện thoại cho
ba mẹ từ bốt điện thoại bên đường, nói dối bảo tối nay ở nhà Lâm Gia Mạt, để
cho trót lọt, Lâm Gia Mạt còn nói chuyện với ba mẹ cô mấy câu, tóm lại là đã
làm cho họ yên tâm.
Bọn
họ uống nhiều, đầu vẫn còn u u minh minh, cả đám cùng dắt xe đi trên đường Bình
An. Triệu Diệp đi đầu tiên, cậu chỉ vào đèn đường lờ mờ nói: “Lần đầu tiên tớ
để ý đến Bắc Kinh vào buổi tối, bình thường đi tập bóng về cũng đi rất vội, tớ
phát hiện ra rằng, cảm giác giữa ban tối và ban ngày rất khác nhau, càng tối
càng đẹp”.
“Oa,
ông cũng nghệ sĩ nhỉ, sắp thành Kiều Nhiên thứ hai rồi!”. Trần Tầm tỏ vẻ sửng
sốt nói.
“Cậu
đừng tiện thể nói kháy tôi nữa! Người ta phát biểu cảm tưởng đôi câu thì có
sao? Người nào chẳng có cảm xúc!”. Kiều Nhiên cười nói.
“Đồ
đểu!”. Triệu Diệp đạp xe tông thẳng vào Kiều Nhiên.
“Các
cậu đừng đùa nữa, bọn mình bàn nhau tối sẽ làm gì đi?”. Lâm Gia Mạt can bọn họ
ra nói.
“Đánh
bài thôi! Tớ và Kiều Nhiên trái cánh, cậu và Phương Hồi trái cánh, Trần Tầm coi
như là người nhà của Phương Hồi, để ý bên đó, bọn mình không cho cậu ta chơi
nữa!”. Triệu Diệp giơ tay nói: “Hay là chơi mạt chược, tóm lại là không có ai
quản, tha hồ tung hoành!”.
“Tôi
biết ông rất muốn kích bác, để tôi bảo không cho ông chơi, cho ông phò Gia Mạt,
nhưng tôi không nói đấy, để ông tức thoải mái!”. Trần Tầm cợt nhả nói.
“Vớ
vẩn! Đầu óc ông sao tối tăm như vậy! Ông tưởng người nào cũng như ông à, chỉ
nghĩ xấu cho người khác!”. Triệu Diệp nói với vẻ ngại ngùng.
“Thôi
thôi! Có gì cứ bàn nhau!”. Phương Hồi sợ Lâm Gia Mạt ngại, bèn lảng sang chuyện
khác.
“Tớ
thấy chẳng mấy có dịp được ở với nhau, đừng chơi bài nữa, mua cái gì về ăn rồi
nói chuyện đi!”. Lâm Gia Mạt nhìn Kiều Nhiên nói.
“Chơi
bài thì còn tỉnh táo được lâu lâu, nói chuyện một lát là buồn ngủ”. Triệu Diệp
lắc đầu nói.
“Ừ
đúng đấy, đánh bài đi, đánh bài cũng vui mà!”. Kiều Nhiên vỗ vai Lâm Gia Mạt
nói.
“Không
được! Nếu các cậu không chịu đi thì tớ đi, tớ và Kiều Nhiên nói chuyện!”. Lâm
Gia Mạt tránh ra khỏi tay Kiều Nhiên, nói với vẻ nổi nóng.
“Ấy,
Gia Mạt bị Kiều Nhiên mua chuộc từ bao giờ vậy? Lại còn nói chuyện riêng nữa,
tớ cũng phát ghen đây này!”. Trần Tầm nheo mắt nói.
“Đừng
nhiều lời nữa, sau này cậu sẽ hối hận đấy!”. Lâm Gia Mạt lườm Trần Tầm rồi đạp
xe về phía một cửa hàng tạp hóa nhỏ trước mặt.
“Sao
cậu ấy cứ thế nào ấy nhỉ?”. Trần Tầm thắc mắc.
“Không
biết, tớ cũng thấy lạ thế nào ấy”. Phương Hồi ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhiên,
nhưng vừa chạm vào mắt cậu, liền nhìn ngay xuống dưới.
Bọn
họ liền đạp xe theo Lâm Gia Mạt, chưa đi được mấy mét, đột nhiên nghe tiếng nổ
lớn vang lên, âm thanh đó rất khó tả, không phải là cảm giác long trời lất như
xảy ra động đất, cũng không phải là tiếng gào thét, mà là âm thanh hàng vạn
người cùng phát ra tiếng reo hò vang dội. Mấy đứa đưa mắt nhìn nhau, không biết
đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này Lâm Gia Mạt liền chạy ra khỏi cửa hàng tạp
hóa nhỏ, hai tay khua khoắng điên cuồng, vừa nhảy vừa hét: “Thành công rồi! Bắc
Kinh đăng cai Olympic thành công rồi!”.
Sau
tích tắc ngẩn tò te ngắn ngủi, đám Trần Tầm liền buông ngay xe ra và chạy về
cửa hàng tạp hóa đó, chiếc ti vi nhỏ mười mấy inch trên tủ đang quay cảnh cảm
động đoàn đại biểu biểu Trung Quốc ôm nhau, ông chủ cửa hàng ra sức vỗ tay lên
kính và hét lớn: “Đã thật đấy! Đã thật đấy!”.
Năm
đứa nhảy nhót, hò hét trong cửa hàng chật hẹp, thực sự vô cùng phấn khởi.
Trần
Tầm ôm Phương Hồi nói: “Bọn mình uống nhiều say hết cả rồi, sao lại quên mất
hôm nay là ngày bỏ phiếu nhỉ? M.kiếp, đã quá! Bắc Kinh được tổ chức Olympic
rồi!”.
“Mong
từ Olympic Sydney lần trước nhưng không thành công, lần này Olympic 2008 ổn
rồi!”. Phương Hồi cười nói.
“Chứ
sao nữa! Nhưng tớ có linh cảm rằng lần này chắc chắn nước mình sẽ thành công!
Đã quá!”. Triệu Diệp nói lớn.
“Giỏi
nhỉ, cậu cũng linh cảm chuẩn được một lần! Lần này bọn mình phải ăn mừng mới
được!”. Kiều Nhiên nói: “Gia Mạt, vừa nãy mọi thứ thế nào?”.
“Tớ
cũng không biết, chỉ nghe thấy The
city of Beijing rồi lao ra gọi các cậu!”. Lâm Gia Mạt nói với vẻ tiếc của.
“Tôi
nói cho các cậu biết nhé, hai vòng bỏ phiếu chắc chắn phải là Bắc Kinh rồi! Đã
thật đấy! Ông Samaranch còn tuyên bố rất chậm, làm tôi sốt hết cả ruột!”. Ông
chủ cửa hàng nói tiếp: “Nhưng mà các cậu đừng chúc mừng ở cửa hàng tôi nữa, các
cậu mà nhảy trong cái quầy to bằng bàn tay thế này thì sập mất. Nếu muốn ăn
mừng