
chẳng có ai nộp hồ sơ giúp anh cả!”. Tôi cố tình nói
với vẻ buồn bã.
“Anh
có còn hồ sơ không? Hay là em nộp giúp anh một bộ nhé”. Phó Vũ Anh nhìn tôi
bằng ánh mắt thông cảm nói.
“Thật
hả? Thế thì cảm ơn em quá! Em tốt bụng ghê, thời buổi này hiếm người tốt bụng
lắm!”. Tôi đưa bộ hồ sơ của mình cho cô nàng với vẻ vô cùng biết ơn.
Phó
Vũ Anh liền mím môi cười nói: “Có gì đâu, thì chỉ nộp giúp hộ anh hồ sơ thôi
mà, chị bạn em nói hồ sơ nộp vào chỗ họ nhiều vô kể, cứ từng chồng từng chồng
cao ngất, em chỉ tiện thể nộp giúp thôi”.
“Thế
cũng vẫn phải cảm ơn em! Anh cho em số điện thoại di động của anh nhé! Sau này
thỉnh thoảng bọn mình nhớ liên lạc!”. Tôi tiễn Phó Vũ Anh ra cổng, móc điện
thoại ra chờ đợi nói.
Phó
Vũ Anh vui vẻ đọc một dãy số, trước khi đi còn lưu luyến vẫy tay chào tôi, nhờ
có sự phối hợp của cô mà tôi cũng cảm thấy mình đã gặt hái được một thành công
nho nhỏ. Mặc dù tài cán xin việc không ra gì, nhưng khả năng khua môi múa mép
vẫn không tụt lùi.
Không
ngờ hành động vô tình này lại giúp tôi tìm được việc. Tôi đã qua được vòng thi
phỏng vấn của Vĩnh An và trở thành nhân viên của văn phòng quốc tế nổi tiếng
này. Nhưng đến lúc kí hợp đồng tôi lại ngần ngừ hồi lâu, mức lương ghi trên hợp
đồng chỉ cao hơn 50 tệ so với người tốt nghiệp đại học, tôi cảm thấy thật có
lỗi với tấm bằng của mình, nhưng biết làm thế nào, Trung Quốc cái gì cũng thiếu
chỉ mỗi không thiếu người, tôi mà không vào đây làm thì đằng sau còn đầy người
bám sát, nghĩ đến những đồng loại còn đang phải lang thang ở khắp nơi trên thế
giới, tôi đành cắn răng kí tên. Gì thì gì vẫn cứ phải chiếm chỗ đã.
Hôm
đầu tiên đi làm, tôi đã gặp Phó Vũ Anh, lúc nhìn thấy cô nàng, tôi không thể
vui lên được, tôi cảm thấy việc tôi vào Vĩnh An chứng minh được rằng, tôi và cô
nàng có thói quen móc tất trong những lúc căng thẳng có trình độ ngang nhau,
điều này khiến tôi rất không khoái. Nhưng Phó Vũ Anh lại tỏ ra rất vui, nhìn
thấy tôi liền bước tới, nhiệt tình chỉ cho tôi biết bàn làm việc của cô, đồng
thời càng nhiệt tình hơn khi đưa tôi đi loanh quanh cho biết khu làm việc của
nhóm chúng tôi.
Đến
nơi, tôi đã được tất cả các đồng nghiệp đón chào bằng ánh mắt nóng bỏng, điều
này khiến tôi tự tin hẳn lên, hóa ra bổn nhân cũng có thế mạnh nhất định đó
chứ, ví dụ dáng dấp ổn, biết ăn nói, khiêm tốn lịch sự, biết tiến biết lùi...
Trong lúc tôi đang thao thao tự biểu dương mình thì đột nhiên Phó Vũ Anh đứng
lại, nói với tôi với giọng ai oán: “Trương Nam, em muốn đổi chỗ cho anh
quá...”.
Tôi
cúi đầu nhìn bàn làm việc đang trống trơn rồi thắc mắc: “Sao vậy? Chỗ này là
bảo địa phong thủy hả?”.
“Bảo
địa phong thủy tuyệt vời”. Phó Vũ Anh gật đầu liên hồi nói: “Em dám chắc là ít
nhất có một nửa số đồng nghiệp nữ trong tầng bọn mình đều muốn ngồi ở đây”.
“Hê
hê, thế thì lạ nhỉ! Anh vừa mới đến, sao lại được đón tiếp nồng hậu như vậy
nhỉ? Lí do gì vậy?”. Tôi ngồi xuống ghế, xoay một vòng rồi nói.
“Là
vì...”.
Đang
nói thì cô nàng liền dừng lại, mặt mày rạng rỡ nhìn về phía sau lưng tôi mỉm
cười. Tôi ngoảnh đầu lại, một anh chàng đẹp trai có thể gọi là Đông Gioăng đã
đứng cạnh tôi từ lúc nào, cậu ta đặt đồ đạc lên bàn làm việc của mình và mỉm
cười bước đến hỏi: “Vũ Anh đến rồi à? Đây là đồng nghiệp mới hả!”.
“Vâng!
Hôm nay anh ấy đến nhận việc, em vừa đưa anh ấy vào! Đây là Trương Nam”. Phó Vũ
Anh giới thiệu.
Đáng
lẽ lúc này tôi phải đứng lên, nhưng tôi không thể nhúc nhích, tấm thẻ mà anh
chàng này đeo trước ngực lắc lư liên hồi trước mặt tôi, dòng chữ trên đó khiến
tôi có cảm giác dường như thời gian quay trở lại thời điểm hai năm về trước tại
Australia.
Anh
chàng đó ngồi xuống và đưa tay về phía tôi, khuôn mặt cậu ta rất đẹp trai, rồi
cậu ta nói với vẻ không hài lòng lắm: “Xin chào! Tôi là
Trần Tầm!”.
Tôi
nhìn vào lòng bàn tay của anh chàng và thầm nghĩ, m.kiếp, cuộc đời thật là oái
oăm!
Sau
khi chia tay Phương Hồi, tôi và Trần Tầm trở thành đồng nghiệp của nhau.
Trần
Tầm, đúng vậy, chính là anh chàng Trần Tầm học trường F, đẹp trai, biết chơi
bóng, hát hay, biết chọc con gái cười, biết đưa Phương Hồi sang Australia đó.
Bàn
làm việc của tôi và Trần Tầm ở cùng một ô, suốt ngày chạm mặt nhau. Và ánh mắt
nóng bỏng mà tôi được hưởng trong ngày đi làm đầu tiên đó, phần lớn cũng là để
dành cho Trần Tầm. Điều này khiến tôi cảm thấy thất bại, chính vì thế ngay từ
đầu tôi đã không có thiện cảm với cậu ta.
Tuy
nhiên, dần dần các cuộc tiếp xúc giữa tôi và Trần Tầm vẫn tăng lên, biết làm
thế nào, ngày nào cũng gặp, ngày ngày đi làm chui vào một tổ chim, đi công tác
ở cùng phòng, thậm chí những lúc làm thêm giờ đến sáng sớm còn ngủ chung một
giường, gần gũi với cậu ta hơn cả gần gũi với Phương Hồi.
Nhưng
nói thật là Trần Tầm đối xử khá tốt với tôi. Cậu ta không xa lánh tôi vì buổi
đầu tiên gặp gỡ tôi tỏ ra rất thờ ơ, cũng không bực tôi khi nhiều lần tôi dò
hỏi chuyện riêng tư của cậu, giúp tôi rất nhiều trong cô việc. Lần đầu tiên làm
kiểm toán vô cùng vất vả, không thể thích ngh