
ổ hát, nói đó là bài hát do ông sáng tác, bắt tôi
phải ngồi nghe, tên là gì nhỉ, Năm tháng vội vã!”.
Dĩ
nhiên là sau khi uống say, Trần Tầm không nói gì, đây là do tôi bịa ra, nhưng
ngồi đối diện với tôi, rõ ràng là mặt cậu ta sầm xuống, đây là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy Trần Tầm có thái độ đó, nên cũng hơi ngạc nhiên.
“Thật
hả! Anh Trần Tầm từng sáng tác cơ à?” Phó Vũ Anh mừng rỡ hỏi.
“Ừ... ca khúc linh tinh sáng tác hồi cấp ba ấy
mà...”. Trần Tầm ấp úng.
“Năm
tháng vội vã đúng không? Thế thì em đăng kí cho anh tiết mục này nhé! Đến lúc
đó nhất định em phải nghe xem thế nào mới được!”. Phó Vũ Anh cười rồi đi ra, cô
nàng quay đầu nói với tôi rằng: “Lần sau anh nhớ kể cho em điều bí mật của Trần
Tầm nhé! Hay thật đấy!”.
Sau
khi Phó Vũ Anh đi ra, tôi liền ghé sát vào Trần Tầm nói: “Ông sao vậy? Sao tự
nhiên lại trầm tư thế! Lần này cả công ti được nghe ông biểu diễn rồi! Còn
không vui hả?”.
“Tôi
hát cho ông nghe bài đó thật rồi à?”. Trần Tầm cau mày hỏi.
“Dĩ
nhiên rồi! Nếu không làm sao tôi biết được! Ông tưởng kiếp trước tôi là vợ ông
chắc!”. Tôi vội lấp liế
“Biến!”.
Trần Tầm đẩy tôi ra nói: “Lâu lắm tôi không hát bài này rồi. Tại ông suốt ngày
hỏi chuyện cũ của tôi, say rồi tôi mới hát cho ông nghe. Tôi
tưởng
mình đã quên hẳn rồi cơ!”.
“Hê
hê, viết tặng người tình cũ hả? Coi bộ dạng của ông kìa!”. Tôi trêu.
Ai
ngờ lần này Trần Tầm không đáp lại, cậu ngừng một lát, nhếch mép cười nói:
“Chắc thế”.
Mùa
đông năm 2006, cuối cùng tôi đã được nghe trực tiếp bài Năm tháng vội vã, đó là
ca khúc rất du dương, mang đậm phong cách tuổi thanh tuân. Lúc chơi guitar,
Trần Tầm nhìn về nơi xa xăm, đồng nghiệp ngồi dưới đều huýt sáo la ó.
Phó
Vũ Anh mặc một chiếc váy nhung tím đứng bên cạnh tôi, cô nàng liên tục lắc lư
chiếc cốc đang cầm trong tay theo tiếng hát của Trần Tầm.
Tôi
liền liếc một cái và nói: “Đừng có xúc động đậy thế, không cẩn thận lại móc
thủng tất bây giờ!”.
“Ghét
quá!”. Cô nàng đỏ bừng mặt đánh tôi một cái nói: “Còn lâu em mới xúc động
đậy!”.
“Còn
không xúc động đậy hả? Chỉ còn thiếu nước lên tặng hoa nữa thôi! Có phải con
gái các em đều thích vẻ tư lự trên khuôn mặt bạch diện thư sinh của cậu ta
không!”. Tôi ngồi xuống ghế và hỏi.
“Giỏi
ha! Anh nói Trần Tầm là bạch diện thư sinh! Lát nữa anh ấy xuống em sẽ mách anh
ấy!”. Phó Vũ Anh cũng ngồi xuống nói.
“Thôi
đừng múa mép nữa, có phải em thích Trần Tầm rồi không? Không vấn đề gì, em cứ
nói với anh, anh không nói cho ai đâu!”. Tôi giả vờ ghé sát vào và nói với vẻ
thần bí.“Thôi đi anh! Em đâu có thích mà chỉ là thưởng thức thôi!”. Phó Vũ Anh
ngồi cách xa tôi ra rồi nói: “Những người như Trần Tầm chắc chắn là rất hút hồn
con gái, nhưng nếu mà thích thì mệt lắm. Làm người yêu của anh ấy thấy không
yên tâm chút nào! Em phải biết chứ, còn lâu em mới làm chuyện thiếu tỉnh táo đó!”
“Không
ngờ em hiểu sự đời nhỉ! Tiếc là lại có người thích làm chuyện thiếu tỉnh táo
này!”. Tôi thở dài nói.
“Ai
vậy? Người yêu của anh ấy hả? Nghe nói hiện tại anh ấy không có người yêu mà!”.
Phó Vũ Anh ghé sát vào tôi hỏi với vẻ rất hiếu kì.
“Anh
không biết, em hỏi cậu ấy xem!”. Tôi chỉ vào Trần Tầm đã hát xong và đang đi về
phía chúng tôi nói.
Trần
Tầm đến trước bàn tôi, nâng li của tôi lên và uống hết số rượu còn lại. Tôi
nhìn vẻ buồn bã của cậu ta với vẻ suy tư, Phó Vũ Anh liền nhảy vào giữa hai
chúng tôi rồi nói: “Anh Trần Tầm, nghe anh Trương Nam nói anh sáng tác bài này
để tặng người yêu hả?”.
“Làm
gì có! Rõ ràng bài này anh sáng tác tặng em hôm đó mà! Trương Nam bịa ra chuyện
ấy, tự nhiên anh lại có hứng, thế nào, em hài lòng chứ?”. Trần Tầm trợn mắt
nhìn tôi rồi lại quay về với dáng vẻ như thường ngày nói.
“Thôi
đi! Không chơi với các anh nữa, ghét quá!”. Phó Vũ Anh đỏ mặt bỏ đi.
Tôi
cười nói với Trần Tầm: “Ông cáo già quá! Cẩn thận không Phó Vũ Anh lại tưởng
thật đấy!”.
“Tưởng
thật với ông hả? Nói cho ông biết nhé, không được yêu đồng nghiệp
“Vớ
vẩn! Ê, năm xưa ông câu người yêu bằng cách này hả!”.
“Hơ
hơ, năm xưa phải mất bao nhiêu công tôi mới tán đổ được nàng!”. Trần Tầm nheo
mắt nói.
“Nàng
nào?”. Tôi nâng li rượu lên hỏi với vẻ dò xét.
“Nàng
khiến mình phải điêu đứng nhất!”. Trần Tầm chạm li với tôi, lại một li rượu nữa
được trút vào bụng.
Đó
là lần đầu tiên cậu ta nhắc đến Phương Hồi với tôi, mặc dù không nói tên, nhưng
tôi biết người mà cậu ta nói chắc chắn là Phương Hồi.
Sau
bữa liên hoan, tôi và Trần Tầm bị đẩy lên Đông Bắc. Cuối năm là lúc ngành chúng
tôi bận rộn nhất, chắc đến tết âm lịch mới được về nhà. May mà doanh nghiệp lần
này còn làm khá dễ, không có quá nhiều biểu bảng sáp nhập phức tạp, tôi và Trần
Tầm vẫn còn có thời gian nghỉ ngơi, thưởng thức phong cảnh phương Bắc, tuyết
bay trắng xóa đầy trời.
Do
chứng chỉ tôi học là ASCPA, khác với chứng chỉ CPA trong nước, nên tôi bảo Trần
Tầm cho mượn một giáo trình kiểm toán của cậu ta trước đây để xem qua. Phiên
bản cuốn sách mà cậu ta học chắc chắn đã cũ, nhưng những chuẩn tắc mới nhất gì
đó tôi đều biết,