
cậu ấy gọi điện cho cậu à? Cậu cứ bình tĩnh kể”.
“Vừa
nãy cảnh sát và tổ dân phố cùng đến nhà ông anh ấy! Anh chàng họ Tào bỏ trốn
cùng anh ấy năm xưa đã bị bắt. Hắn ta đã khai hết mọi chuyện, chính hắn là
người đã đánh chết người đó chứ không phải Bạch Phong! Không phải Bạch Phong!
Anh ấy không giết người!”.
Ngô
Đình Đình hưng phấn túm chặt Trần Tầm nói lớn, cô vừa khóc vừa cười, nhìn rất
buồn cười, nhưng cô không thể kìm chế được mình, đôi tay cô run rẩy liên hồi,
cả người cũng run run. Trần Tầm mừng vô cùng, cậu ôm chặt Ngô Đình Đình vào
lòng, hét “Tuyệt quá! Thật là tuyệt vời!”. Đường Hải Băng, Tôn Đào và Dương
Tình cũng bước tới, mấy đứa ôm chặt lấy nhau, ca tụng công đức các vị thần
tiên, hào hứng như những đứa trẻ.
Chỉ
có Phương Hồi là không hòa nhập được vào trong đó, ngại ngùng ngồi ngoài nhìn,
vòng tay Trần Tầm nhìn hơi chói mắt, cô lặng lẽ cúi đầu xuống. Thực ra cô cũng
thấy mừng cho Bạch Phong, cũng mừng thay cho Ngô Đình Đình, chỉ có điều cái
mừng của cô vẫn không thể sánh với bọn họ.
Nhảy
nhót hò reo một lúc, Trần Tầm mới sực nhớ đến Phương Hồi, cậu buông Ngô Đình
Đình ra rồi bước đến trước mặt cô nói: “Anh xin lỗi, hôm nay không đưa em về
nhà được, lát nữa bọn anh phải đến nhà ông Bạch Phong, em tự về nhé, tối anh sẽ
gọi điện cho em!”.
“Vâng,
anh đi đi!”. Phương Hồi gật đầu nói: “Thôi tớ về trước nhé”.
“Đi
cẩn thận nhé!”. Trần Tầm với lấy túi xách cho cô, sau đó lại bước về phía đám
Ngô Đình Đình.
“Vâng,
Trần Tầm...”. Phương Hồi kéo cậu lại nói: “Chúc mừng sinh nhật anh!”.
“Anh
biết rồi, ngoan nhé!”. Trần Tầm hôn nhẹ lên má cô, cười nói.
Hôm
đó Phương Hồi về nhà một mình, Trần Tầm đưa Ngô Đình Đình về nhà ông Bạch
Phong. Ông cụ quá xúc động, kể đi kể lại mấy lần mới kể rõ được đầu đuôi. Cảnh
sát nói năm xưa trên người người bị hại có mấy phần mềm bị thương, nhưng vết
thương chí mạng là xương sọ trên đỉnh đầu bị vỡ. Những cậu có mặt trong buổi
hôm đó đều mới mười bốn, mười lăm tuổi, thấy người ta nằm bất động liền tan tác
như chim muông, sau đó cảnh tượng diễn ra rất hỗn loạn, không ai biết rốt cuộc
ai là người đã giáng cú đòn chí mạng đó cho người bị hại, nhưng chắc chắn ba
đứa trẻ chạy trốn là nghi phạm. Mấy hôm trước nghi phạm họ Tào bị bắt vì tội
trộm cắp, trong quá trình thẩm tra, cảnh sát đã nắm bắt được đầu mối liên quan
đến một vụ án từ nhiều năm về trước. Cậu họ Tào nói sau khi Bạch Phong đánh vào
gáy người bị hại, cậu ta liền vớ một cái chai đánh lên đầu họ, lời khai của cậu
ta khớp với kết quả khám nghiệm tử thi, xác định cậu ta chính là hung thủ giết
người năm đó. Với của Bạch Phong hồi đó, cùng lắm là bị kết án tội cố tình gây
thương tích, bản án dành cho tội cố tình gây thương tích là ngồi tù từ ba đến
mười năm, hồi đó Bạch Phong vẫn là vị thành niên, còn có thể giảm nhẹ mức án.
Bất luận thế nào, kết quả này đều là một tin vui.
Ông
Bạch Phong nói mấy năm trước Bạch Phong còn gọi điện thoại về nhà, ông không
dám nói với cảnh sát, nhưng mấy năm gần đây lại không liên hệ gì. Ông cụ nói
không biết bây giờ Bạch Phong còn sống hay đã chết, nước mắt giàn giụa. Ngô
Đình Đình vừa khóc vừa khuyên nhủ, đến hơn mười giờ mới rời nhà ông Bạch Phong.
Trần Tầm đưa Ngô Đình Đình về nhà, trong lòng cậu cũng rối bời, về đến nhà
không gọi điện cho Phương Hồi nữa.
Còn
Phương Hồi đợi cậu đến 12 giờ, đến lúc không đợi được nữa mới thấp thỏm ngủ
thiếp đi.
Trần
Tầm và Phương Hồi lại nhập học cùng nhau.
Nói
chính xác hơn là Trần Tầm đi với Lâm Gia Mạt, Phương Hồi đi với ba mẹ. Hôm đến
báo danh, trường W người đông như kiến, rất nhiều tân sinh viên giống như Phương
Hồi, một người nhập học, ba mẹ đi theo phục vụ, có người còn có cả ông bà nội,
ông bà ngoại đi theo. Sinh viên mới cũng chỉ hơn hai nghìn người, cộng thêm
người nhà, lập tức vọt lên con số chục nghìn. Từ trước đến nay Trần Tầm không
thích ba mẹ tham gia vào những chuyện này, Lâm Gia Mạt cũng là người sống khá
độc lập, hai đứa gặp nhau ở khu vực phát giấy khám sức khỏe nên cùng đi làm các
thủ tục.
Tranh
thủ ngày đầu tiên còn được trà trộn chui vào kí túc xá nam, kí túc xá nữ, bọn
họ liền lên phòng đối phương để ngó. Khi đến phòng 1507 của Trần Tầm, bên trong
đã có hai người, cậu để đầu đinh đang trải giường, còn cậu để tóc trùm hơi mập
đó đang giục ba mẹ mình ra v>“Con biết rồi, biết rồi, điện thoại gọi được
thì mua ngay thẻ 201 gọi cho ba mẹ! Phích nước nóng đặt dưới cửa sổ sẽ không đá
vào, thuốc để trong ngăn kéo trái, giấy bút đặt ở ngăn kéo phải, mã khóa là...
à, không được nói. Thế đã được chưa ạ? Thôi ba mẹ về ngay đi!”.
Ba
mẹ cậu mập gật gù với vẻ chiều chuộng, cậu mập ngại ngùng gật đầu chào Trần
Tầm, Trần Tầm liền đáp lại bằng một nụ cười.
Cậu
để đầu đinh cũng vẫy tay chào cậu: “Hê! Tớ là Tống Ninh, cậu ấy là Cao Khả
Thượng, cậu là Trần Tầm hay Vương Thâm Chiêu?”.
“Tớ
là Trần Tầm, sao cậu lại biết tên tớ?”. Trần Tầm đặt ba lô lên bàn hỏi.
“Trên
giường đều có dán tên mà! Cậu ngủ tầng dưới của tớ”. Tống Ninh leo xuống, lúc
đi qua Lâm Gia Mạt liền gậ