
chơi, bọn họ mới vui vẻ được với nhau. Mấy đứa giới
thiệu về mình, cô bạn nằm ở dưới giường Phương Hồi tên là Lí Kì, hai cô bạn còn
lại tên là Tiết San và Lưu Vân Vi. Mọi người nhà đều ở Bắc Kinh nên có nhiều
chuyện để nói, nói chuyện về Tây Đơn Vương Phủ Tỉnh, ở đâu bán cái gì, ở đâu có
gì ngon đều biết. Nói chuyện một hồi còn biết được rằng bạn cấp hai của Lâm Gia
Mạt chính là bạn cấp ba của Lí Kì, thế rồi Lâm Gia Mạt chẳng khác gì một thành
viên trong phòng bọn họ hơn.
Nhập
học không lâu, trường W tổ chức cho sinh viên mới đi tập quân sự, đến căn cứ
quân sự Đại Hưng ở Bắc Kinh. Trước khi đi chủ nhiệm khoa phát biểu rằng, tập
quân sự là đi luyện tập chứ không phải đi du ngoạn, điện thoại gì đó không được
mang đi, chăn phải tự chuẩn bị, đựng vuông vắn trong ba lô quân dụng, tốt nhất
không nên mang gối đi, mang vỏ gối là được, đến lúc đó nhét quần áo vào làm
gối.
Phương
Hồi ngoan ngoãn nghe theo, mặc quần áo bộ đội, đội mũ rất nghiêm túc, đồ đạc
không mang thêm gì, ngay gói bánh quy cũng không mang, nếu bà Từ Yến Tân không
ra sức nhét vào tay cô, dọa cô cơm khó ăn như thế nào, bao nhiêu người tranh
nhau thì ngay cả tiền cô cũng chẳng mang đi. Trước khi lên xe, Phương Hồi mới
phát hiện ra rằng, bạn bè không để tâm gì đến lời thầy giáo nói, ai thích làm
gì thì làm. Lí Kì mang một cái gối to mềm, Tiết San không thèm đi đôi giày màu
xanh bộ đội mà đi giày thể thao, Lưu Vân Vi đeo cả di động trên cổ.
Hành
lí của Phương Hồi ít, cô ngồi lên xe từ sớm, qua cửa sổ cô nhìn thấy Trần Tầm
từ nãy đến giờ vẫn giúp con gái khoa kế toán chất đồ lên xe. Mới chỉ có mấy
ngày mà dường như cậu đã quen hết mọi người cùng khoa, bạn bè, thầy cô đều gọi
tên cậu, cậu chạy đi chạy lại giữa đám đông, thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện
với người Phương Hồi không quen. Phương Hồi lẻ loi cúi đầu xuống, không biết từ
bao giờ, dường như cô đã quen với việc theo dõi Trần Tầm từ phía sau lưng, giai
đoạn học cấp ba cô còn có thể bước nhanh theo cậu, nhưng vào đại học, dường như
họ chưa lần nào sánh bước bên nhau.
Đối
với các sinh viên con một đã quen với cảnh ngồi mát ăn bát vàng, tập quân sự là
việc vô cùng vất vả.
Buổi
sáng hơn năm giờ đã phải dậy, gấp chăn thành hình viên gạch, đeo ba lô chạy tám
đến mười vòng quanh sân, sau đó mới đi ăn sáng, nghe nói là đã cải thiện bữa
ăn, nhưng cũng chỉ ăn bánh màn thầu với đậu và dưa muối. Ăn cơm phải đứng, hàng
ngày sinh viên trực nhật phải phát cơm hộp đến tay từng người, sau đó phải rửa
chung. Đầu thu trời đã se lạnh, rửa bát dưới vòi nước máy, dần dần nước ấm hơn
tay, qua đó có thể thấy tay lạnh đến mức nào. Sau khi ăn sáng xong phải đi luyện
tập, đầu tiên là đứng nghiêm nửa tiếng, sau đó là phần đứng nghiêm nghỉ, đứng
lên ngồi xuống, nhìn trái thẳng, nhìn phải thẳng, bước đều, chạy bộ, mốt hai
mốt đến tận trưa. Trước khi ăn cơm trưa phải xếp hàng hát bài Đoàn kết chính là
sức mạnh, hát nhỏ thì phải hát lại, cho đến khi nào thầy quân sự hài lòng mới
được vào ăn cơm, bữa trưa vẫn không có gì thịnh soạn, có cơm và hai món, một
món rau, một món canh. Sau khi ăn cơm được nghỉ một tiếng, về cơ bản mọi người
đều về phòng nằm nghỉ, chợp nghỉ một lúc, đợi đến giờ tập hợp buổi chiều lại
miễn cưỡng xuống sân. Buổi chiều cũng tập như buổi sáng, chỉ có điều nắng gắt
hơn. Lúc đứng nghiêm thỉnh thoảng cũng có sinh viên bị ngất, giáo viên và thầy
quân sự vội dìu đến phòng y tế, mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ,
ước mình cũng được ngất đi cho rồi. Trước giờ ăn tối cũng vẫn phải hát, ăn tối
xong nghỉ một lát, tối đến thầy quân sự và thầy giáo còn thường xuyên bắt tập
hợp lại để giảng bài về quân sự, muỗi ở khu căn cứ quân sự cũng được béo mập
hơn, tiếng vỗ tay đập muỗi thi nhau vang lên, nhưng nếu vỗ to quá, chắc chắn sẽ
lại bị phạt đứng nghiêm mười lăm phút.
Hai
ngày đầu vô cùng khó làm quen, ngày nào Lưu Vân Vi cũng khóc trong phòng, gọi
điện về nhà đòi về. Tiết San dùng bút bi đánh dấu ở đầu giường, ngày nào cũng
thông báo với mọi người còn bao nhiêu ngày nữa có thể khải hoàn. Lí Kì thì vừa
về đến phòng là mở ba lô ra chia cho mọi người đồ ăn, cơm bộ đội cô gần như
không ăn, hàng ngày chỉ sống dựa vào ít đồ ăn vặt này. Phương Hồi bị đứng nhiều
chân sưng hết lên, nhưng cô cảm thấy khổ sở nhất không phải là tập luyện, mà là
không có tin tức gì của Trần Tầm. Đến đây mọi thứ đều quay về với trạng thái
nguyên thủy, lạ nước lạ cái lại không có cách gì để liên lạc, cô muốn tìm một
người để nói chuyện thực sự là quá khó. Sáng ra tỉnh dậy chạy bộ, cô đều ra sức
tìm xem bóng dáng Trần Tầm ở đâu, nhưng qua màn sương mỏng không thể nhìn thấy,
thỉnh thoảng có bóng người nào nhang nhác đi qua, ngoảnh đầu lại thì không thấy
đâu nữa.
Bốn
năm ngày trôi qua, dần dần họ cũng đã thích nghi hơn, với thầy quân sự đã quen
hơn, tập luyện cũng không còn nghiêm như trước nữa, giờ nghỉ, dưới sự dẫn dắt
của thầy quân sự các hàng còn hát đối với nhau. Lúc này cuối cùng Phương Hồi đã
nhìn thấy Trần Tầm, cậu rất sôi nổi, luôn đứng ra hô khẩu hiệu. Lúc thì h