
n thoại cho Trần Tầm và nói: “Cảm
ơn bạn nhiều! Bạn tớ ở nước ngoài gửi cho tớ đĩa CD, trước khi đi tớ lại quên
nói với nhà, không đi lấy thì quá hạn mất. Năm rưỡi bưu điện nghỉ làm việc,
suýt thì không kịp, may mà có điện thoại của bạn! À, tớ gửi bạn ít tiền nhé!”.
“Tiền
nong gì chứ! Bạn bè cùng trường cả mà, bạn không phải khách sáo đâu!”. Trần Tầm
cười đón lấy điện thoại và hỏi: “CD gì mà sao vội vậy?”.
“Là
Night Wish, một ban nhạc mà tớ rất thích”. Cô gái cười, mắt cong như hai vầng
trăng lưỡi liềm, rất đẹp.
“Nigh
Wish hả! Tớ cũng rất thích, Sacrament of wildemess là một ca khúc rất hay,
không ngờ cậu cũng thích rock nhỉ!”.
Trần
Tầm nghe thấy vậy cũng hào hứng hẳn lên, hai người càng nói chuyện càng say
sưa, đều rất am hiểu âm nhạc. Tống Ninh đứng bên cạnh nghe cũng thấy bực, bèn
đưa tay tách hai người ra nói: “Thôi thôi thôi! Hai cậu hiểu âm nhạc nói chuyện
với nhau làm một người phàm tục như tớ nghe như vịt nghe sấm, các cậu tìm buổi
nào đó nói chuyện riêng được không? Trần Tầm cho tôi mượn điện thoại chút đi!
Người ta con gái vừa mượn ông đã đồng ý ngay, sao tôi mượn lại khó khăn thế!
Thật đúng là trọng sắc khinh bạn!”.
Trần
Tầm chọc Tống Ninh một cái rồi đưa điện thoại cho cậu ta, cô bạn mới quen liền
cười bẽn lẽn nói: “Tớ xin lỗi nhé, đã làm phiền các cậu, các cậu cứ bận việc
của mình đi!”.
“Không
vội, không vội đâu”. Tống Ninh đón lấy chiếc điện thoại, mặt mày hớn hở hỏi:
“Cậu học chuyên ngành gì, cậu tên là gì vậy?”.
“Tớ
là Thẩm Hiểu Đường, học ngành thuế, các cậu tên là gì?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi.
“Tớ
là Tống Ninh, cậu ấy là Trần Tầm, bọn tớ đều học kế toán!”. Tống Ninh đáp.
“Trần
Tầm? Có phải là Trần Tầm hát đối bên đội 9 đó không?”. Thẩm Hiểu Đường nhìn
Trần Tầm chăm chú hỏi.
“Ừ là tớ...”. Trần Tầm cũng nhìn cô chăm chú nói: “Cậu
chính là bạn hát đầu bên đội 5 à? Hát một, hai, ba, bốn ấy”.
“ừ,
là tớ!”. Thẩm Hiểu Đường gật đầu lia lịa nói: “Hóa ra hôm nay bọn mình hát đối
với nhau cả buổi à?”.
“Đúng
là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ!”. Tống Ninh cười ranh mãnh nói: “Hai cậu
có duyên với nhau quá nhỉ!”.
“Thôi
thôi thôi! Cái gì hay ho vào miệng ông đều bốc mùi hết cả!”. Trần Tầm trợn mắt
nhìn cậu ta nói.
Thẩm
Hiểu Đường ngại ngùng đưa tay ra đằng sau, quay đầu nhìn rồi nói: “Thôi thế đã
nhé, bạn tớ còn đang đợi tớ, hôm nào gặp nhau sau nha! Hôm nay cảm ơn các cậu
lắm, bye bye!”.
“Bye
bye!” Tống Ninh lưu luyến vẫy tay nói.
Trần
Tầm liền túm ngay cậu ta nói: “Thôi đừng điệu bộ nữa, bây giờ ông không cuống
lên đòi gọi điện thoại cho mẹ nữa hả!”.
“Chỉ
mỗi ông được phép nói chuyện ước mơ lí tưởng với người ta, không cho phép tôi
vẫy tay chào tạm biệt hả!”. Tống Ninh chỉnh lại quần áo nói: “Ông ngất ngây
trước người ta, tôi cũng chẳng cao thượng hơn ông là bao, chắc chắn không thể
làm thần tiên được!”.
“Ai
ngất ngây hả? Tôi chỉ thấy cậu ta hay hay nên nói chuyện mấy câu thôi”. Trần
Tầm lắc đầu nói.
“Cao
Thượng cũng rất hay mà, sao không thấy ông nói gì nhiều với hắn ta? Nói thế ông
còn không chịu thừa nhận hả! Nhưng thú thực là Thẩm Hiểu Đường cũng xinh xắn đó
nhỉ! Ở trường bọn mình ít nhất phải đứng thứ hai!”. Tống Ninh tặc lưỡi nói.
“Thế
ai đứng thứ nhất?”. Trần Tầm thắc mắc.
“Em
kia kìa!”. Tống Ninh chu môi, ra sức vẫy tay gọi: “Gia Mạt, Gia Mạt! Bên này,
bên này!”.
Trần
Tầm liếc Tống Ninh nói: “Ông đúng là đứng núi này trông núi nọ, không rảnh rang
phút nào!”.
Lâm
Gia Mạt bước đến, nhìn bọn họ bằng ánh mắt hồ nghi và hỏi: “Có phải các cậu lại
làm biếng rồi không? Chui ra đây lang thang hả?”.
“Đâu
có, bọn tớ vừa gọi điện về nhà thì nhìn thấy cậu, đằng nào thì bây giờ cũng
chẳng có việc gì, nói chuyện vài câu thôi mà”. Tống Ninh cười nói.
“Cậu
đến đúng lúc quá, lên tầng gọi Phương Hồi hộ tớ với, cậu ấy không mang di động,
mấy ngày nay tớ không liên lạc được với cậu ấy rồi!”. Trần Tầm nói.
“Tớ
biết ngay là không có việc gì thì cậu đâu có thèm tìm tớ, chắc chắn vẫn là nhờ
tớ giục giã, nhắn nhủ em yêu đúng không”. Lâm Gia Mạt khoanh tay, liếc Trần Tầm
một cái nói.
“Thôi
đi mà!”. Trần Tầm cười và đẩy lưng cô: “Đi nhanh lên, quay về tớ sẽ mua bim bim
cho cậu!”.
Lúc
Lâm Gia Mạt bước vào phòng, Phương Hồi đang nói chuyện với Lí Kì và mấy cô bạn
trong phòng. Lâm Gia Mạt đứng trước
cửa, cũng không đi vào trong mà chỉ vẫy tay gọi: “Phương Hồi, cậu ra đây chút,
Trần Tầm tìm cậu, đang đợi dưới sân!”.
Chỉ
một câu nói đơn giản của Lâm Gia Mạt đã khiến cả phòng đều im bặt, đám Lí Kì
nhìn Phương Hồi bằng ánh mắt sửng sốt, Phương Hồi đỏ bừng mặt, nói nhỏ: “Trước
bọn... bọn tớ học cùng trường...”.
Chắc
Lâm Gia Mạt cũng đã hiểu ý, Trần Tầm là người khá có tiếng tăm, đám con gái đều
bàn luận về cậu, trong khi rõ ràng là Phương Hồi vẫn chưa nói cô có quan hệ gì
với Trần Tầm, mới khiến mọi người sửng sốt như vậy. Cô liền cười, bước vào kéo
Phương Hồi nói: “Cậu vẫn chưa kể với mọi người đúng không? Thế thì tớ kể thay
cậu nhé, cậu ấy là người yêu của Trần Tầm, hai người yêu nhau từ thời cấp ba,
đến giờ cũng được h